Chương 112: Phục sinh
Chỉ là, nhìn những thi thể dần dần lạnh lẽo trên mặt đất, nội tâm Linh Dao đã nổi lên sóng to gió lớn…
Thoát ly Thánh Địa, bước tiếp theo phải đi đâu, nàng còn chưa thể đưa ra một đáp án rõ ràng.
Sưu!
Đúng lúc này, tia sáng rực rỡ kia rốt cục cũng sinh ra cộng hưởng cùng Bản Mệnh Liên Hoa.
Trên thân thể hoàn mỹ của Bạch Liên Tuyết, đôi mắt vốn đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, chỉ là trong đôi mắt khuynh thế kia, không hề có lấy một chút hào quang nào.
Theo tia sáng rực rỡ từ đôi mắt kia dung nhập vào trong thân thể gần như hoàn mỹ này, thuật phục sinh nghịch thiên tuyên bố kết thúc.
Sắc mặt Từ Dương có chút tái nhợt.
Cường đại như hắn, nhưng khi thi triển thuật pháp nghịch thiên bậc này, tinh thần lực bị tiêu hao cũng là thứ người khác không cách nào tưởng tượng được.
Phong ấn cũng không lập tức biến mất, sau khi hoàn thành thuật pháp này, Từ Dương đem thân thể Bạch Liên Tuyết đặt ở trước mặt, mặc cho nàng cứ như vậy bình tĩnh đi vào giấc ngủ, cơ năng của các bộ phận trong thân thể từng chút một hồi phục.
Nhưng rốt cuộc là đến khi nào nàng mới có thể chân chính tỉnh lại, chính bản thân Từ Dương cũng không nắm chắc.
Dù sao linh hồn Bạch Liên Tuyết cũng đã ngủ say ở trong Thâm Hải Lam Tâm vạn năm, há có thể dễ dàng như vậy là có thể hoàn mỹ hồi sinh?
Nhưng chấp niệm trong lòng Từ Dương chưa từng mất đi, nếu sau khi nha đầu này tỉnh lại, không còn nhớ rõ bất cứ thứ gì, Từ Dương nhất định sẽ cùng nàng đạp qua thiên sơn vạn thủy, tìm kiếm những mảnh vỡ ký ức đã mất kia.
Chớp mắt, thời gian năm ngày năm đêm đã trôi qua.
Linh Dao dưới sự chỉ điểm của Từ Dương, đã đem Quan Vân Kiếm Ý thông hiểu hoàn toàn.
Hiện giờ trình độ phương diện kiếm thuật của Linh Dao quả thực là đã vượt qua các cường giả đỉnh cấp trong Thiên Kiếm Thánh Địa, chỉ tính riêng cảnh giới kiếm thuật mà xem, cho dù là Thập Lão cũng không nhất định có thể có được bản lĩnh như Linh Dao, nếu có kém cũng chỉ là tu vi cảnh giới mà thôi.
Từ Dương lại không có chuyện gì khác để làm, cả ngày cả đêm cứ như vậy không nhúc nhích canh giữ bên trong kết giới phong ấn, chờ Bạch Liên Tuyết tỉnh lại.
"Ta nói này, nếu nàng cứ thế ở đây ngủ say tám năm mười năm, ngươi cũng vẫn canh giữ ở chỗ này như thế sao?"
Linh Dao rốt cục cũng nhịn không được mà mở miệng hỏi một câu, sau đó nhận được câu trả lời khẳng định của tên này.
“Chuyện Từ Dương ta muốn làm, chưa bao giờ có chuyện nào không thành công, nếu ta đã nói có thể làm cho nàng sống lại, thì nhất định là có thể!”
Linh Dao bất đắc dĩ thở dài, xem ra là đã tính toán rời đi trước.
"Vậy ngươi ở chỗ này bồi nàng ấy đi, ta cũng không có ý định tiếp tục ở đây với ngươi nữa, dù sao nàng ấy cũng không phải là người của ta..."
Từ Dương cười khẽ ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn Linh Dao một cái: "Nếu như ngươi thật sự cho rằng như vậy, năm ngày trước, kiếm trong tay ngươi hẳn là nên nhắm về phía ta, mà không phải đồng môn của ngươi! Khi ngươi đem huyết mạch rót vào bên trong Liên Hoa, đã định trước ngươi cùng Liên Tuyết, cùng ta, sẽ có một mối liên hệ không thể cắt đứt! Bây giờ muốn đi, ngươi định đi đâu? Trở về Thánh Địa để tạ lỗi?"
Một câu của Từ Dương, hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch vốn đã định ra trong đầu Linh Dao, vừa mới cố gắng lấy hết dũng khí để trở về Thánh Địa phục mệnh, thì bị một chậu nước lạnh dội lên đầu.
"Vậy thì làm sao bây giờ, ta cùng không thể cùng ngươi ở chỗ này mãi? Thánh Địa có thể tìm được ta một lần, nhất định có thể tìm được lần thứ hai, ta căn bản không có biện pháp trốn thoát!"
Dường như Từ Dương bất chợt nghĩ tới cái gì, lại đưa cho Linh Dao một món pháp bảo giống như một chiếc la bàn.
"Thứ này có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề kia."
Linh Dao thử đem một đạo bản nguyên đánh vào trong la bàn này, nhất thời bị nó làm cho kinh hãi nói không nên lời!
"Đây… đây là pháp bảo có thể ẩn giấu khí tức bản nguyên? Thật không thể tin được, ngươi lại có được bảo vật bực này!"
Từ Dương hừ một tiếng, nói: "Ta sống mười vạn năm, có thứ gì trên đại lục chưa từng thấy qua?"
…
Lời cũng đã mở ra, Từ Dương liền đem một ít trải nghiệm trong quá khứ của mình nói với nha đầu Linh Dao này.
Đặc biệt là khi nói đến chuyện liên quan đến tu vi, Linh Dao cơ hồ hoàn toàn ngốc luôn.
Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này lại còn có một tu sĩ kỳ lạ như Từ Dương, nhưng cũng vừa vặn là vì như thế, thành tựu tu vi nội tình của Từ Dương cũng có thể coi như là vô địch cái thế, có thể khống chế bất kỳ loại linh khí thuộc tính nào tại bất kỳ chỗ nào trong thiên địa, ngẫm lại liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, làm cho người ta khiếp sợ!
Sau đó, hai người lại nhắc tới đề tài Tam Thiên Đạo Châu.
"Ách, không, không cần..."
Đột nhiên, Linh Dao cảm nhận được một cỗ đau đớn kịch liệt từ trong đầu truyền ra, ngay sau đó, loại dao động này cũng diễn ra trên người Bạch Liên Tuyết đang ở trong phong ấn!
Tựa hồ như có vô số linh cơ đang hội tụ lại.
"Liên Tuyết!”
Vẻ thống khổ xuất hiện trên khuôn mặt có đường nét gần như hoàn mỹ này, lại làm cho Từ Dương cảm thấy một tia kinh hỉ! Bởi vì theo lý thuyết mà nói, chỉ cần trên thân thể nàng xuất hiện dấu hiệu phản hồi thì có thể chứng minh thuật phục sinh này trên cơ bản là đã thành công.
Phục sinh!
"Sư tôn, đừng rời khỏi ta, sư tôn..."
Đột nhiên!
Bạch Liên Tuyết mở to đôi mắt đẹp, thân thể mạnh mẽ ngồi thẳng lên, ánh mắt sững sờ nhìn chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Từ Dương.
"Sư tôn!”
"Liên Tuyết, ngươi rốt cục cũng tỉnh!”
Từ Dương đã rất lâu không cười vui vẻ như vậy, vươn tay ôm Bạch Liên Tuyết vào trong ngực, nha đầu này cũng rơi nước mắt cảm động.
"Vạn năm... suốt vạn năm, ta đã cho rằng đời này ta khó có thể gặp lại được sư tôn!"
Từ Dương nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc của Bạch Liên Tuyết: "Ta đã nói rồi, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống lại, mà ngươi, cũng không làm ta thất vọng."
Linh Dao ở một bên ăn cẩu lương ngập mồm, vẻ mặt tựa như vẫn rất bình tĩnh, không có một chút gợn sóng gì... Chỉ là khi nàng nhìn thẳng vào Bạch Liên Tuyết trước mặt, hai người cơ hồ đồng thời sinh ra một loại tình cảm giống nhau!
Đúng vậy, chính là loại cảm giác thân cận, xa lạ mà quen thuộc!
"Sư tôn, vị muội muội này chính là người giúp ta sống lại một lần nữa đúng không?"
Không đợi Từ Dương mở miệng giới thiệu, Linh Dao đã chủ động vươn tay ra: "Xin chào tỷ tỷ, ta tên là Linh Dao. Xin chúc mừng tỷ thành công phục sinh!"
Hai người nhẹ nhàng nắm tay nhau, nhiệt độ quen thuộc truyền vào trong thân thể của nhau, nhưng cũng tại một khắc vào chạm da thịt với đối phương, bí mật thuộc về Tam Thiên Đạo Châu ẩn sâu trong đầu một lần nữa xao động.
Linh Dao chỉ là thuần túy đau đầu, nhưng trong đầu Bạch Liên Tuyết lại rõ ràng nhảy ra một loạt mảnh nhỏ ký ức phức tạp!
“Sư tôn….ta nhớ ra được một ít đoạn ký ức, là liên quan đến đại bí mật của Tam Thiên Đạo Châu!"
Từ Dương không nghĩ tới nha đầu này lại vội vã chủ động nhắc tới chuyện này như vậy, liền mở miệng hỏi: "Cái gọi là bí mật kinh thế của Tam Thiên Đạo Châu, rốt cuộc là cái gì!"
Bạch Liên Tuyết sắc mặt ngưng trọng nói: "Là chín ngôi sao đến từ thiên ngoại (vũ trụ), đem lực lượng hủy thiên diệt địa, lây nhiễm vào trong Long Mạch!"
Nếu đã có liên quan đến Long Mạch Đại Lục mà nói, vậy hẳn có thể là đã truyền thừa qua mấy vạn năm.
Từ Dương từng đi khắp núi non, ý đồ tìm kiếm bí mật Long Mạch, nhưng không đạt được kết quả gì, cuối cùng cũng không giải quyết được.
Có rất nhiều phiên bản truyền thuyết về Long Mạch ở khắp nơi trên đại lục, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa từng có ai thật sự nhìn thấy bộ mặt thật của Long Mạch, ngày càng có nhiều người bắt đầu hoài nghi truyền thuyết này vốn là hư ảo.