Chương 118: Nộ Hải Kiếm tiên
Trong núi có núi!
Chân diện mục của Lư sơn, Thiên Kiếm Thánh Địa, kỳ thật ẩn giấu ở dưới dãy núi.
Ngày thường người ngoài nhìn thấy dãy núi thánh địa, chỉ là một góc băng sơn của nhất mạch này thôi.
Chỉ có Thiên Kiếm Thập Lão mới đại biểu cho truyền thừa tinh túy của thánh địa nhất mạch.
Những người bên ngoài, bao gồm cả đại trưởng lão cũng chỉ là quân cờ.
Khi cảnh tượng này đột nhiên xuất hiện, ba ngàn hoàng kim giáp hoàn toàn há hốc mồm, Bát hoàng tử càng thêm hối hận đã đi vào thánh địa tham chiến.
Bởi vì Thập Lão trước mắt chưa hiển lộ ra thanh thế, đây không phải là chuyện mà một tên Động Thiên cảnh có thể tưởng tượng.
Duy chỉ có Từ Dương, sắc mặt vẫn bình tĩnh, thấy Thập Lão lục tục hiện thân, Từ Dương không những không có chút khiếp sợ hoảng loạn nào, ngược lại còn thêm một tia chờ mong.
“Những lão quái vật các ngươi cuối cùng chịu ra rồi, miễn cho ta phải tự mình đi bắt các ngươi.” Từ Dương nói xong, thân pháp chợt bay lên trời, lấy tư thái quân lâm nhìn xuống mười đạo ánh sáng lộng lẫy phía dưới.
“Tiểu oa nhi, ngươi còn quá trẻ, không biết trời cao đất rộng chúng ta có thể lý giải. Không thể tượng tượng nổi nội tình của Thiên Kiếm Thánh Địa, thánh địa đứng đầu trong mười đại thánh địa của Đại lục đâu.”
Người lên tiếng chính là nữ tử duy nhất trong Thập Lão, tiên phong đạo cốt tư thế oai hùng bất phàm, nhưng nàng ta vừa lên tiếng như vậy lại làm Từ Dương thực không cao hứng.
“Hừ, lão thái bà ngươi ở đây âm dương quái khí, đợi lát nữa lão tử sẽ là người đầu tiên khiến ngươi hiểu rõ, cái gì gọi là tàn nhẫn.” Từ Dương có một đặc điểm, tất cả những gì mà tự hắn khoe khoang đều được hắn thực hiện tốt.
Vừa dứt lời, Từ Dương đã đánh ra một đạo pháp thân nhằm về phía lão thái bà này.
Nhưng mà đối phương cũng chỉ hừ một tiếng, giơ tay lên không, một cỗ kiếm khí vô cùng cường hãn dao động bay lên trời, chỉ một cái nháy mắt đối phương đã chém chết đạo pháp thân này của Từ Dương.
“Trời ơi…… Trong nháy mắt đã tiêu diệt một pháp thân cấp Động Thiên ư? Chuyện này cũng quá khó tưởng tượng!”
“Đây là lực lượng chân chính của Thập Lão ở thánh địa sao?”
Sắc mặt ba ngàn hoàng kim giáp ngưng trọng tới cực điểm, bao gồm cả Bát hoàng tử, lúc này hắn ta đã không có ý chí chiến đấu, chỉ nghĩ cùng Ngũ ca của mình thật sự quyết đấu một phen.
“Từ Dương, nơi này cũng không phải một chiến trường hoàn mỹ, ta biết ý đồ lần này ngươi đến, cũng là vì nha đầu Linh Dao kia, nếu như thế, không bằng theo ta tiến vào bên trong nội sơn, hoàn toàn làm chấm dứt trận ân ân oán oán từ đó đến nay này.”
Từ Dương không cần nghĩ ngợi gật đầu: “Như thế rất tốt!”
Quay đầu lại liếc nhìn Linh Dao cùng Bạch Liên Tuyết một cái, ba người đồng thời phi thân bay lên, dưới sự tiếp dẫn của người mạnh nhất trong Thập Lão là lão giả áo bào trắng, mười đạo tiên quang cùng nhau biến mất ở giữa tầm nhìn của đám người.
Sau khi các nhân vật trung tâm rời khỏi chiến trường, Bát hoàng tử và quân đoàn hoàng kim giáp tất nhiên cũng trở thành chủ lực trung tâm trên chiến trường, tiếp tục triển khai tiến công đối với thánh địa.
“Bát đệ, nhanh thu tay lại đi! Thiên Kiếm Thánh Địa không phải là nơi mà ngươi có thể chống lại!”
Lời này của lão ngũ nghe như đang khuyên nhủ lão bát, nhưng lấy hiểu biết của hắn ta đối với đệ đệ của mình, lão bát nếu đến thì tuyệt đối không thể trở về tay không.
Mà trong mắt lão Bát, chiến tích duy nhất có thể xưng là lập công chính là chém đầu chính thân huynh đệ của mình, tiến thêm một bước củng cố vị trí người kế vị.
“Đồ đệ, đi thôi, đây là một trận chiến số mệnh giữa huynh đệ các ngươi, sống hay chết đều do thiên mệnh!”
Thất trưởng lão trầm giọng nói, xem như cho Ngũ hoàng tử và thân đệ đệ của mình một cơ hội quang minh chính đại để đối kháng.
Như thế, quyết đấu giữa hai đại hoàng tử chính thức triển khai.
Cùng ngày đó, Tam hoàng tử suất lĩnh mấy chục vạn binh sĩ Đại Hạ, chính thức khai hỏa tiến công đối với Hùng thị nhất tộc Bắc Man.
Chiến trường Bắc Hoang, tiếng kêu chấn động vòm trời, hai bên có khoảng 600.000-700.000 binh lực tập kết ở Bắc Nguyên rộng lớn, phát động một trận chiến bi tráng đủ để chấn động toàn bộ Đại Tề …
Trong bí cảnh của Thiên Kiếm Thánh Địa.
Thập Lão cùng ba người Từ Dương đồng thời hạ xuống ở trên một đài Thái Cực đồ khổng lồ.
Phía trên đỉnh đầu là một bóng thiên kiếm thật lớn huyền phù trên cao, xung quanh có chín đạo xiềng xích lớn trói buộc, nhìn dáng vẻ nơi này hẳn là chính là chỗ Thập Lão bế quan, thiên kiếm cực lớn trên bầu trời chính là nội tình chân chính của nhất mạch này.
“Không phải ngươi muốn lấy được bí mật của Linh Dao sao? Không nói dối ngươi, khối bảo ngọc kia bị chúng ta phong ấn ở bên trong thiên kiếm này, những năm gần đây vẫn luôn dùng nó để uẩn dưỡng linh hồn Thiên kiếm.”
Từ Dương nghe được cách nói như vậy, nhất thời trong lòng sinh ra vài phần tức giận: “Ý của ngươi là, không có sự đồng ý của Linh Dao, mười người các ngươi đã dùng ngọc bội bản mạng của nàng tu luyện sao?”
“Ha ha, chính là ý này.”
Một gia hỏa trong Thập Lão mặc đạo bào màu xanh lơ lạnh lùng cười nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
“Đổi lại, Thiên Kiếm Thánh Địa nhất mạch chúng ta đã dưỡng dục nàng nhiều năm như vậy, bồi dưỡng nàng thành nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ, có gì không ổn sao? Chúng ta tuy rằng không rõ ràng lắm bảo ngọc này đến cùng có lai lịch gì nhưng chúng ta hiểu rõ, nếu như vật ấy trả lại cho nàng, tất sẽ mang đến cho nàng mối họa vô cùng vô tận.”
Không đợi Từ Dương lên tiếng, Bạch Liên Tuyết đã sắp nghe không nổi nữa.
“Uổng cho các ngươi được thế nhân tôn là Thiên Kiếm Thập Lão, tổ tông kiếm đạo, không ngờ rằng lại là một đám tiểu nhân đê tiện ích kỷ như thế! Các ngươi có quyền gì mà cướp đoạt tạo hóa của Linh Dao? Ngọc bội kia nếu ở trên người nàng, là phúc hay họa, cũng do nàng tự mình trải qua! Các ngươi, các ngươi, thật sự đáng chết!”
Bạch Liên Tuyết tràn ngập khinh bỉ nói ra lời này. Nàng là người đầu tiên rút ra bảo kiếm chuẩn bị cùng mấy lão gia hỏa này đại chiến một phen.
Nhưng ại bị Từ Dương ngăn cản lại.
“Hai người các ngươi, ai cũng không thể động thủ. Mười lão gia hỏa này đều có thực lực Nguyên Thần cảnh đỉnh phong. Mỗi một tên đều là nhân vật cái thế chỉ cần động một chút là trời sụp đất nứt, huống chi ở nơi này, tạo nghệ kiếm đạo của bọn họ hẳn là còn được tăng thêm một thành, tùy tiện ra tay sẽ chỉ làm các ngươi đặt mình vào trong nguy hiểm, ta tự mình ra tay.”
Trên mặt Từ Dương lộ ra thần sắc nghiền ngẫm.
Không hề nghi ngờ, trận chiến ở thánh địa này chính là một trận mạnh nhất từ khi hắn xuất quan tới nay, hắn cần phải nghiêm túc đối đãi.
“Ha ha, chết đã đến nơi còn ở đó thương hương tiếc ngọc? Từ Dương, ta đã nghe nói qua về danh hào của ngươi, cũng biết ngươi căn bản không chỉ là Luyện Khí kỳ đơn giản như vậy. Nhưng ta mặc kệ ngươi là nhân vật kiểu gì, ở trước mặt chúng ta, ngươi có một trăm cái mạng cũng không đủ.”
Lão cửu trong Thập Lão lạnh lùng nói, xấu hổ chính là gia hỏa này đương trường đã bị Từ Dương tỏa định khí tức.
“Mệnh của ta chỉ có một. Rất nhiều người đều từng nói với ta cùng loại khinh miệt đó, nhưng kết quả là bọn họ lại chết trước ta. Người tiếp theo lĩnh cơm hộp, chính là ngươi, người thứ chín trong Thập Lão, Nộ Hải Kiếm tiên!”
Từ Dương nói xong, một cỗ lực lượng vô cùng cường hãn ầm ầm bộc phát trong lòng bàn tay!
Cùng lúc đó, Nộ Hải Kiếm tiên bay lên trời, thanh trường kiếm màu xanh biếc sau lưng phát ra tiếng vù vù, một đạo kiếm khí kinh diễm như thủy triều dâng lên tiến về phía Từ Dương.
“Để ngươi cảm thụ một chút, uy lực Nộ Hải kiếm ý của ta đi!”
Thiên Kiếm Thập Lão, mỗi một người đều là tông sư kiếm đạo mạnh nhất đương thời, đối với kiếm đạo từng người đều có lĩnh ngộ hoàn toàn khác nhau.
Nộ Hải Kiếm tiên xuất kiếm, thế kiếm mạnh mẽ có thể thấy được…