Luyện Khí Mười Vạn Năm (Dịch)

Chương 122 - Tuyệt Địa Phản Công

Chương 122: Tuyệt địa phản công

Từ Dương nổi cơn thịnh nộ ngập trời, ngửa mặt lên trời rống to, một cỗ linh lực vô cùng hung ác điên cuồng bộc phát!

Chỉ trong chốc lát, mái tóc đen mượt như thác nước của Từ Dương đã biến thành màu trắng, ngoài thân dâng lên một vầng quang mang bạch sắc!

“Trời ơi. . . Linh lực màu trắng, đây là thuộc tính linh lực gì vậy?”

“Ta tu luyện ngàn năm, cũng chưa từng thấy linh lực thuộc tính này, đây rốt cuộc là sao?”

Cả đám người hoàn toàn trợn tròn mắt, đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Từ Dương.

“Vô sắc vô tướng, vô dục vô huyễn! Đây là cảnh giới mà sư tôn theo đuổi mấy vạn năm! Không ngờ ngài ấy lại làm được!”

Bạch Liên Tuyết kích động nắm chặt song quyền, dùng ánh mắt hâm mộ và sùng bái nhìn mình sư tôn Từ Dương.

Nàng thật sự không ngờ, thứ thành tựu mà vạn năm trước nàng tưởng chừng như Từ Dương phồng qua lên với nàng, bây giờ đều được người nam nhân ấy biến thành thực tế.

Đối với nàng, nam nhân này chưa bao giờ nuốt lời. . .

Từ Dương trông như hoàng giả quân lâm thiên hạ, lấy ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống thất lão, đưa tay đánh ra một chưởng, bảy thanh thần kiếm lập tức vỡ nát, bảy đại kiếm tiên là Nguyên Thần đỉnh phong đồng loạt bị đánh cho bay ngược ra xa.

Bảy thanh thần kiếm nổi danh khắp thiên hạ, mỗi một thanh kiếm đều có truyền thuyết riêng, nhưng hôm nay, tất cả vinh quang đều đã bị Từ Dương đạp nát dưới chân.

“Ta thấy các ngươi không phải luyện kiếm, chỉ là mấy thứ rác rưởi! Từ hôm nay trở đi, thế gian này sẽ không còn Thiên Kiếm Thánh Địa, không còn Thập Lão!”

Từ Dương giơ song chưởng lên cao, một đạo quang cầu mang linh lực màu bạc vô cùng sáng chói cấp tốc ngưng kết! Khí tức kinh khủng rung động, căn bản không thể dùng thứ cảnh giới tầm thường để so sánh.

“Cái gì! Đây. . . đây rốt cuộc là công pháp gì!”

“Tiểu tử này thật sự chỉ là một tên Luyện Khí kỳ, nhưng vì sao hắn có thể khống chế lực lượng kinh khủng như vậy?!!”

Thất lão nghĩ nát óc cũng không hiểu, đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngàn năm qua bọn họ cảm nhận được uy hiếp từ tử vong!

Nhưng dù bọn họ có nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, cuối cùng cũng có một ngày, mình sẽ thất bại trong tay một tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Ầm ầm! Ngân quang sáng chói trút xuống, lượng linh lực đã vượt ra khỏi cực hạn mà tu sĩ Nguyên Thần cảnh có thể chịu đựng.

Nhị lão đau đớn kêu lên một tiếng đầy thê lương, bỗng nhiên lão ta phóng lên cao, nghiễm nhiên dùng thân mình gánh vác một kích diệt thế của Từ Dương.

“Không! Nhị ca!”

Sáu người khác ngoại trừ thống khổ kêu gào thì chẳng được cái tích sự gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân vật số hai trong Thập Lão bị Từ Dương một chiêu đấm chết.

Ầm ầm! Sóng âm đáng sợ không mang chút tình cảm, có được sức mạnh có thể làm phai mờ vạn vật, linh lực màu bạc chỉ thuộc về Từ Dương, xen lẫn thuộc tính hết sức đặc thù, dường như có thể miễn dịch toàn bộ các loại linh lực thuộc tính khác.

Thí dụ như linh lực thuộc tính băng, có đặc hiệu giảm tốc và phong ấn, linh lực thuộc tính hỏa bình thường đều mang đặc hiệu sát thương thiêu đốt. . .

Mà Từ Dương sử dụng linh lực không màu, có thể miễn dịch đặc hiệu của tất cả các loại linh lực, tất nhiên cũng có thể dung hợp linh lực của toàn bộ thuộc tính, hơn nữa có thể áp chế ngược lại một cách hoàn mỹ.

“Không cần phải gấp, mấy người các ngươi, ai cũng không trốn thoát được.”

Từ Dương vung tay lên, thanh thần kiếm của Nhị lão vừa được dùng để chém tan xác lão liền chầm chậm bay về tay Từ Dương.

“Kiếm đãng trường không!”

Sưu sưu sưu! Bản thể thần kiếm liền múa lên kiếm đạo của người chủ nhân cũ, làm cho đám người sợ đến choáng váng.

Bạch Liên Tuyết kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, sư tôn còn có thể khai phá ra năng lực như vậy sao, đây chính là năng lực khi đạt đến cảnh giới tận cùng sao? Có thể phục chế lại y nguyên công pháp của đối thủ.”

Chỉ thấy Từ Dương lấy tâm niệm điều khiển thanh thần kiếm này, kiếm đạo của Nhị lão được sử dụng một cách vô cùng tinh tế, thậm chí có cảm giác uy lực càng mạnh hơn!

Phong mang của thần kiếm đồng thời ép lên 6 người còn lại, Từ Dương lấy một địch sáu chỉ dùng đúng một tay, tỏ rõ tư thái áp chế hoàn toàn.

Trái lại, sáu người kia thì càng thêm trọng thương, bị kiếm khí đè cho không thở nổi.

“Phốc. . .” Lão Bát thổ huyết, lão Tứ thì thậm chí tay cầm kiếm sắp bị đánh gãy, mấy người khác cũng đều có một vẻ trọng thương, nếu bọn họ chỉ có được như vậy, muốn lật lại thế cờ đã là chuyện tuyệt đối không thể.

“Nhanh lấy ra toàn bộ thực lực, ta không có thời gian chơi đùa với các ngươi.”

Từ Dương lại tiếp tục chém tan thanh kiếm của lão Tam.

Thiên kiếm Thập Lão danh chấn thiên hạ đã bị một mình Từ Dương đạp dưới chân, cơ hội cho bọn họ cường thế phản công đã gần như không còn.

“Cuồng Kiếm quyết!”

“Thập Phương Kiếm ý!”

“Thái Sơ Kiếm trận!”

. . .

Cuối cùng, sáu người lại lần nữa tụ lực, đồng thời đánh ra một kích mạnh nhất của mình. Kiếm khí lục sắc kinh khủng mang hào quang ngút trời, hội tụ thành một đạo kiếm khí hoàn chỉnh.

“Rất tốt, mấy tên rác rưởi cuối cùng cũng ôm lại với nhau, vậy thì các ngươi cùng chết đi.”

Từ Dương đứng ngạo nghễ giữa không trung, mái tóc bay bay càng làm toát lên dung mạo tuyệt thế, bàn tay bất chợt huyễn hóa ra một đạo linh lực không màu, tụ thành hình kiếm.

Đây là công pháp kiếm đạo mà Từ Dương độc lập sử dụng sau khi lĩnh ngộ Quan Vân Kiếm ý, dùng để giết những kẻ tự cho mình là thủy tổ kiếm đạo.

“Ta sẽ để cho các ngươi chết một cách rõ ràng. Truyền thừa chân chính Quan Vân Kiếm ý nằm trong tay ta!”

“Cái gì!” Đám người triệt để tuyệt vọng. Khi bọn họ nhìn thấy kiếm khí trong tay Từ Dương một hóa ngàn vạn, tất cả linh lực khắp thế giới xung quanh đều bị Từ Dương tiếp dẫn tụ về, hóa thành một cơn mưa kiếm sắp xuyên thủng thân thể bọn họ.

Vô vàn kiếm khí cường tuyệt bắn xuống, làm cho cả một vùng thế giới bị bao phủ bởi một tầng kiếm kiếp không thể kháng cự.

Ầm ầm! Toàn bộ thiên kiếm trận bị đạo kiếm trận không màu này phá hủy cho thủng trăm ngàn lỗ, sáu người dần dần bị xuyên thủng cơ thể, cả thần kiếm của bọn họ cũng cùng bị phá nát.

Thiên kiếm nhất mạch nổi danh khắp thiên hạ, rốt cục vẫn bị hủy diệt trong tay Từ Dương.

Đương nhiên, mọi việc còn chưa kết thúc!

Khi chín người trong Thập Lão toàn bộ ngã xuống, chủ thể thiên kiếm trên trời cao vẫn còn tản ra một cỗ khí tức thôn phệ vô cùng cường đại, thôn phệ hết tinh hoa sinh mệnh của cả tám người.

Đúng lúc này, từ trong thiên kiếm phát ra giọng nói lạnh lùng của Kiếm Thánh Vô Tâm, làm cho ba người Từ Dương đều sững sờ: “Ha ha ha, cám ơn ngươi, Từ Dương, ngươi đã thay ta làm một chuyện ta đã muốn làm từ lâu, lại không thể làm.”

“Ngươi có ý gì?” Sâu trong đáy lòng, Từ Dương rất nhanh nghĩ tới một khả năng, nhưng hắn cũng thật không ngờ, đường đường một đời Kiếm Thánh, lại cũng chỉ là hạng người lòng dạ nhỏ mọn ra vẻ đạo mạo như thế. . .

“A? Ngươi chỉ đang lợi dụng ta để diệt trừ sư huynh sư đệ của ngươi?”

Bình Luận (0)
Comment