Luyện Khí Mười Vạn Năm (Dịch)

Chương 124 - Thập Lão Hủy Diệt

Chương 124: Thập Lão hủy diệt

Sóng xung kích gần như bao trùm lấy toàn bộ vùng trời đại Tề này.

Bên ngoài hoàng cung Đại Hạ, chiếc chuông vàng Phượng Minh ngủ say trăm năm lại lần nữa rung lên!

Trong chớp mắt đó, lê dân vạn chúng đã mất đi thính giác, toàn bộ thế giới vào thời khắc ấy lâm vào sự yên tĩnh như cái chết.

“Loại lực lượng này. . . Sợ là có người thành đạo đến đỉnh phong mới có thể xuất hiện. . .”

“Cảnh nội Tề Châu ta, e rằng chỉ có thánh địa dẫn động thiên đạo chí cường mới đạt đến loại lực lượng hủy diệt vạn vật này, hẳn là một đại nhân vật thức tỉnh, hoặc là đại truyền thừa nào đó đang xảy ra hạo kiếp!”

Tu sĩ tứ phương cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phương bắc, trong hoàng cung Đại Hạ, hoàng đế cũng triệu hồi hai nữ nhân được sủng ái nhất đi đến cửa điện nhìn về phương bắc xa xôi.

“Bệ hạ. . . Chuyện này. . .” Hoàng hậu và quý phi đều lo lắng cho nhi tử của mình, thật tình không biết, vận mệnh của Ngũ hoàng tử và Bát hoàng tử đều sẽ được định ra trước hoàng hôn hôm nay. . .

Khi đó, Từ Dương và Bạch Liên Tuyết không chớp mắt nhìn Linh Dao nhân kiếm hợp nhất hoàn toàn biến mất, nhưng nàng không phải bị hủy diệt, mà là cả người dung nhập vào thiên kiếm, đang đại chiến với hồn của Kiếm Thánh Vô Tâm trong kiếm.

Mặc dù bản thể của Bạch Liên Tuyết không chịu ảnh hưởng, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, khí huyết thể nội Linh Dao đang sôi trào, chính là rung động kịch liệt mà chi khi quyết đấu đỉnh cao mới có.

“Không hổ là Kiếm Thánh, thực lực của Vô Tâm hẳn là có thể đại biểu toàn bộ giới tu luyện tối đỉnh phong của Tề Châu.”

Bạch Liên Tuyết không tiếc ca ngợi Vô Tâm, đáng tiếc lần này lão ta tuyệt không có khả năng đạt được thắng lợi, bởi vì Linh Dao đã đoạt lại được toàn bộ năng lực. Nàng ấy, theo một ý nghĩa nào đó, mới là chủ nhân chân chính của thiên kiếm.

Ầm ầm! Lại là một tiếng vang trầm truyền ra, rất đột ngột, nguyên hồn Vô Tâm thoát ly chủ thể thiên kiếm, linh hồn và nhục thân bị thúc ép một lần nữa quy vị, lão ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Khi linh hồn lão ta bị đá ra khỏi thiên kiếm, Từ Dương cũng đã ý thức được, trận đối kháng này, Linh Dao thu được thắng lợi cuối cùng.

“Ha ha ha ha! Vô Tâm, thế nào? Tính toán tường tận đến cuối cùng lại thất bại thảm hại, cảm giác thế nào?” Từ Dương đi tới trước mặt Vô Tâm, lạnh lùng giễu cợt kẻ rắp tâm hại người lại được người đời ca tụng này.

Trên thực tế, nếu như Vô Tâm không mang lòng ích kỷ, đối với đám người Thập Lão lại cố ý thấy chết không cứu, mà tập kết lực lượng mười người cùng dẫn động Thiên Kiếm chi uy, kết cục rất có thể đã khác.

Đương nhiên, muốn gạt bỏ Từ Dương, chỉ bằng Thiên Kiếm Thánh Địa còn chưa đủ, nhưng ít ra thì dù có chết cũng được coi là chết có tôn nghiêm.

Bây giờ cho dù Vô Tâm xuống địa ngục cũng là xuống trong nhục nhã.

“Ha ha ha, ta chưa từng cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, đáng hận thiên mệnh bất công, tâm nguyện cuối cùng của ta không thể đạt được, ta không cam tâm!”

Vô Tâm khàn giọng gầm thét.

Đột nhiên, lão ta vận hết lực lượng, toàn bộ công lực cả đời để dung nhập vào trong thần kiếm bản mệnh, lực lượng kinh khủng rung động, trên thân toát ra tia sáng chói mắt.

Khi lão ta thiêu đốt chút sinh mệnh lực cuối cùng của mình chỉ để phát ra một kích cuối cùng, mưu toan đồng quy vu tận với Từ Dương, Vô Tâm đã làm được!

Thiên nhân hợp nhất, kiếm đạo đỉnh phong, tâm nguyện suốt đời của lão ta, lại đã có thể thực hiện vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh.

“Nếu như ngươi sớm tin tưởng kiếm trong tay mình, mà không phải thanh tuyệt đỉnh chi kiếm ngạo nghễ kia, có lẽ ngươi đã có thể thành công rồi. . .”

Từ Dương không khỏi sinh lòng cảm khái, nhìn một kiếm chí cường bay về phía mình, cơ thể Từ Dương hóa thành bạch quang nhàn nhạt, cả người giống như dung hợp vào hư không, nhẹ bỗng tiêu tán khỏi thế gian.

“Cái gì! Không. . .” Vô Tâm thân hóa thành kiếm, lại chỉ xuyên thủng được hư ảnh của Từ Dương, ngay sau đó đâm sâu vào ngọn núi phía Thiên Kiếm Thánh Địa, từ đó biến mất ở phần cuối bắc phương, cũng không biết đã đi tới đâu. . .

Đương nhiên, sau trận chiến này, giang hồ sẽ không còn danh hào Kiếm Thánh Vô Tâm, thiên kiếm Thập Lão cũng sẽ trở thành lịch sử, nhưng truyền thừa thánh địa thì chưa hẳn sẽ lưu lạc. . .

Từ Dương và Bạch Liên Tuyết ngước nhìn hư không, đều nóng vội mang tâm niệm gọi Linh Dao.

Cuối cùng, thanh thiên kiếm to lớn kia tản ra bảo quang màu xanh biếc, thiên kiếm cấp tốc thu nhỏ, huyễn hóa ra một thanh bảo kiếm trông rất bình thường, cuối cùng hoàn toàn biến thành Linh Dao.

“Quá tốt rồi! Linh Dao muội muội, ngươi thật sự thành công rồi!”

Bạch Liên Tuyết kích động không kìm chế được, nàng là người cảm nhận được rõ ràng nhất trạng thái của Linh Dao.

“Tỷ tỷ. . . Từ Dương tiền bối!”

Mẹ nó, hai chữ tiền bối này làm cho Từ Dương có chút khó chịu, mái tóc trắng cũng phải vội vàng biến thành màu xanh đầy sức sống, hoàn toàn khôi phục bộ dáng thường ngày.

“Nha đầu, chúc mừng ngươi đột phá kiếm đạo đỉnh phong, chân chính trở thành kiếm tiên, còn thu được thiên kiếm, một kiếm tiên nắm giữ kiếm cốt, hôm nay ngươi đã có tư cách trở thành chúa tể Thánh Địa một phương.”

Không chút nào khoa trương để mà nói, là Từ Dương đã một tay tạo ra Linh Dao của ngày hôm nay, nàng là một nữ đồ thánh địa mặc cho người định đoạt, nhưng hôm nay đã là một nhất đại nữ cường có thể khinh thường toàn bộ Tề Châu.

“Cho dù nói thế nào, ta có được như ngày hôm nay đều là công lao của ngài. Từ hôm nay trở đi, mạng của Linh Dao ta chính là của hai người. Các người đi đâu ta sẽ theo đó, đồng sinh cộng tử, vĩnh thế không từ!” Nói rồi, Linh Dao đột nhiên quỳ một chân xuống, hai tay làm ra tư thái cung kính đặc hữu của Thiên Kiếm Thánh Địa.

Dần dần, không gian trận pháp nơi đây hoàn toàn tiêu tan, cảnh tượng Linh Dao quỳ lạy Từ Dương cũng bị toàn bộ lãnh tụ các thế lực, tông phái bắc hoang nhìn rõ.

“Mẹ nó, chuyện gì thế này? Nữ tử kia không phải người của Thiên Kiếm Thánh Địa sao?”

“Sao nàng ta lại quỳ trước mặt Từ Dương?”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Đương nhiên không thể thiếu đại trưởng lão cầm đầu một đám các trưởng lão.

Linh Dao mới không lâu trước đó là Nguyên Thần sơ cảnh, bây giờ lại đã đạt đến Nguyên Thần đại viên mãn cảnh, tu vi nội tình vượt xa tất cả mọi người trong sư môn.

Càng quan trọng hơn là, bên người nàng còn tồn tại vết tích kiếm đạo như có như không, không khác gì kiếm đạo đỉnh phong trong truyền thuyết, không thể không khiến những lão già này vì đó mà động dung.

“Sao lại chỉ có ba người bọn họ? Thập Lão đâu?” Cũng không biết là trưởng lão nào đột nhiên hỏi một câu, làm cho Từ Dương liền chú ý tới. Hắn đỡ Linh Dao dậy, sau đó cười nhạt một tiếng, đạp không đi tới bên ngoài thánh địa, nhìn xuống các đệ tử Thiên Kiếm Thánh Địa, cao giọng nói: “Thập Lão đã chết, từ hôm nay trở đi, Linh Dao sẽ trở thành chủ nhân mới của Thiên Kiếm Thánh Địa!”

“Ngươi nói cái gì?”

Tất cả trưởng lão suýt chút nữa thì thổ huyết, kêu đồ đệ của đại trưởng lão làm thánh chủ?

Bình Luận (0)
Comment