Luyện Khí Mười Vạn Năm (Dịch)

Chương 25 - Phương Ngôn Huynh Đệ.

Chươn 25: Phương Ngôn huynh đệ.

Làm thiên kiêu một đời, sao có thể không có sức chiến đấu chứ.

Bỗng nhiên, ầm một tiếng.

Ngực Lăng Thanh Thù bị Trần Cuồng Đao đá trúng một cước, trong miệng mềm mại lập tức phun ra ngụm máu đỏ tươi. Bay ngược rơi xuống bên cạnh Từ Dương.

“Ôi chao, hai người này xong đời rồi.” Thấy cảnh này, có người thở dài một hơi.

“Các ngươi nhìn kìa, tên Luyện Khí kỳ kia vẫn còn ở đó, ta còn tưởng hắn đã chạy rồi, không nghĩ tới lá gan của hắn không nhỏ nha, vẫn chưa bỏ chạy.”

“Hắn vẫn đứng đó động cũng chẳng động một chút. Sao ta có cảm giác hắn sợ đến choáng váng rồi ấy nhỉ.”

“Đùa gì chứ. Trận chiến giữa tu sĩ Kim Đan Kỳ, hắn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà lại có thể chứng kiến, cho dù chết, đời này của hắn cũng đáng giá.”

Mọi người bàn tán ầm ĩ, vẻ mặt toàn là xem kịch vui.

Lăng Thanh Thù chật vật bò dậy, đi đến chỗ Liễu Từ Dương, nói: “Lão tổ, thật xin lỗi, ta thua...”

“Biết vì sao ngươi thua không?”

“Ta đánh không lại hắn.” Lăng Thanh Thù siết chặt nắm đấm.

“Không, là ngươi không biết động não.” Từ Dương thản nhiên nói.

Lăng Thanh Thù nhìn vào Từ Dương với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không biết lão tổ nhà mình nói lời này có ý gì.

Lúc này, Trần Cuồng Đao chậm rãi đi tới.

“Vẫn còn một tên Luyện Khí kỳ à? Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi tự sát đi.”

Trần Cuồng Đao quan sát Từ Dương một chút, thấy Từ Dương thật sự chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, ông ta khinh thường nói.

Luyện Khí kỳ trong mắt ông ta chỉ giống như sâu kiến, ông ta khinh thường việc nói chuyện với lũ sâu kiến.

Từ Dương mỉm cười, nói: “Hôm nay ta cũng không giết ngươi, ngươi là một hòn đá mài đao rất tốt, thực lực vừa vặn, giết đi thì quá phí phạm.”

Người xem náo nhiệt ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn qua Từ Dương.

Một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại dám nói chuyện kiểu này với tu sĩ Kim Đan kỳ, đây là tên Luyện Khí kỳ to gan nhất đấy.

“Ngươi được lắm, lá gan rất lớn, có tư cách nếm thử cách chết thống khổ nhất trên thế giới này.” Trần Cuồng Đao khẽ cười nói.

Trong mắt ông ta chẳng có một chút sát ý nào. Từ Dương là tồn tại quá yếu, yếu đến mức không thể khơi gợi nổi sát ý của ông ta.

Có chăng cũng chỉ là hứng thú ác độc khi giày vò một con kiến hôi.

Từ Dương vẫn chỉ mỉm cười, cảm thấy thật thú vị.

“Ngươi cảm thấy ta là sâu kiến.”

“Đáng tiếc, sự thật vừa khéo lại ngược lại.”

“Cho đến nay trên thế giới này, người có tư cách xem người khác là con kiến hôi, chỉ có một mình ta.”

“Mịa, về phương diện khoác lác, ngươi quả thật có tư cách coi người trong thiên hạ là sâu kiến đấy.”

Trong mắt Trần Cuồng Đao lóe lên vẻ không kiên nhẫn, tùy tiện đưa tay lên, giơ một ngón tay đè về hướng của Từ Dương.

Ở trong mắt ông ta, giết Từ Dương, chỉ một ngón tay là đủ.

Những người đang vây xem đều lắc đầu, thở dài một tiếng. Vở kịch náo loạn này kết thúc, tên tu sĩ Luyện Khí kỳ khoác lác lơi hại không cần viết nháp này, một giây sau sẽ biến thành thịt vụn ngay.

Từ Dương cười lạnh, cũng vung ra một quyền.

Ngay khi Từ Dương muốn giáo huấn Trần Cuồng Đao cách làm người cho khiêm tốn, bỗng nhiên một tiếng hô to đầy lo lắng truyền đến.

“Khoan đã khoan đã, đó là huynh đệ của ta, ta bỏ tiền ra chuộc mạng của hắn.”

Lời còn chưa dứt, một thanh trường đao đỏ rực ầm một tiếng vắt ngang giữa Từ Dương và Trần Cuồng Đao, ngọn lửa nóng rực mạnh mẽ ép lui Trần Cuồng Đao.

Đây là đao của Phương Ngôn!

Từ Dương cũng bất đắc dĩ thu nắm đấm lại, nếu Phương Ngôn đến muộn một giây, Trần Cuồng Đao đã đi gặp diêm vương luôn rồi.

“Ngươi là ai.” Trần Cuồng Đao lạnh mặt hỏi.

“Ta là Phương Ngôn, huynh đệ của người này.” Phương Ngôn đáp.

Tiếp đó lại quay người vỗ vỗ bả vai Từ Dương, đắc ý nói: “Huynh đệ, ta tới kịp thời chứ.”

“Tới kịp thời thật đấy, nếu là muộn một giây...” Từ Dương giật giật.

“Chứ gì nữa, nếu muộn một giây, ngươi và ta đã âm dương cách biệt rồi nha.” Nghe Từ Dương nói như vậy, Phương Ngôn càng đắc ý hơn.

“Ngươi nếu tới muộn một giây, ta đã giết hắn.” Từ Dương cạn lời bổ sung cho hết câu.

Phụt...

Đám người đang vây xem nghe thấy Từ Dương đã được tiện nghi còn khoe mẽ mà nói vậy, suýt chút nữa từng người từng người chết sặc nước bọt.

Bọn họ bây giờ cũng muốn ra sân, bóp chết cái tên bình tĩnh khoác lác này.

Ta nói chứ người không ra vẻ trâu bò thì sẽ chết à.

Một tên Luyện Khí kỳ, tuyên bố muốn giết Kim Đan kỳ?

Phương Ngôn cũng câm nín nhìn qua Từ Dương, thở dài thườn thượt, bảo: “ Thôi được rồi, ai kêu lúc ta và ngươi tán gẫu, ta cảm thấy rất vui vẻ chứ.”

Phương Ngôn quay người, nói với Trần Cuồng Đao: “Vị huynh đệ này của ta, mạng của hắn, ta mua. Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền.”

Trần Cuồng Đao cười lạnh: “ Mạng của hắn ngươi thật sự không mua nổi, hôm nay hắn nhất định phải chết.”

“Không mua nổi? Không có gì là không mua nổi, tiểu gia ta có tiền.” Phương Ngôn nói.

“Có những thứ, ngươi thật sự không mua nổi.”

Phương Ngôn trợn trắng mắt, nói: “Đó là bởi vì ngươi nghèo.”

Trần Cuồng Đao nghe vậy suýt chút thì sặc chết, ông ta sống hơn nửa đời người cũng không gặp được kỳ hoa(chuyện/ người độc lạ) nào, hôm nay gặp được hết.

Từ Dương lộ ra nụ cười, khẩu khí này của Phương Ngôn còn ngang tàng hơn cả hắn.

Nhưng một người chỉ gặp mặt một lần lại có thể vào lúc hắn “nguy cấp” chạy đến cứu hắn, Từ Dương tỏ vẻ rất là xúc động.

“Được, ngươi đã nói như vậy, ta vẫn ra nên cái giá xem ngươi có thể mua được hay không.” Trần Cuồng Đao cười gằn.

“Ba bình Phá Linh đan thì thế nào.” Trần Cuồng Đao hỏi.

Tất cả người vây xem chấn động tinh thần, sử dụng một viên Phá Linh đan có thể làm tăng tỉ lệ thành công khi Kim Đan kỳ đột phá đến tiểu cảnh giới kế tiếp.

Phá Linh đan ở trên thị trường vẫn luôn trong trạng thái có tiền mà không mua được.

Trần Cuồng Đao vừa mở miệng đã đòi ba bình, Phương Ngôn nếu không phải là kẻ ngu ngốc, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý với yêu cầu này.

“Thành giao.”

Phương Ngôn mí mắt cũng không thèm nháy, lập tức ném cho Trần Cuồng Đao ba bình gốm sứ.

Mở ra xem, quả nhiên là Phá Linh đan.

Trần Cuồng Đao liếm liếm khóe miệng, trong mắt lóe lên vẻ tham lam.

Chỉ là nhìn qua đám người chung quanh một vòng, lại ha cười ha ha một tràng lớn, nói: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Vậy ta sẽ tha cho tiểu huynh đệ này.”

Người xung quanh đều xem đến trợn tròn mắt, bảo mệnh cao nhất đấy.

Tất cả mọi người đều nhìn Từ Dương đầy hâm mộ, tên này cần vận may lớn bao nhiêu mới kết giao được với bằng hữu tốt như Phương Ngôn vậy hả.

Phương Ngôn cũng thật sự là kẻ ngốc lắm tiền, vì một tên Luyện Khí kỳ chỉ biết ba hoa ra vẻ lợi hại, thế mà thật sự bỏ ra ba bình Phá Linh đan.

“Huynh đệ, ngươi thấy ta có đủ trượng nghĩa không.” Phương Ngôn đi đến trước mặt Liễu Từ Dương, nói.

Từ Dương lộ ra nụ cười, chỉ bằng việc này ngày hôm nay, người bạn Phương Ngôn này, hắn nhận.

“Đủ trượng nghĩa, sau này nếu ta gặp nguy hiểm đành phải dựa vào ngươi đến chuộc mạng cho ta rồi.” Từ Dương đùa giỡn nói.

Trên thế giới này vẫn chưa có người nào có thể uy hiếp được hắn đâu.

“Huynh đệ, ngươi yên tâm đi, Phương Ngôn ta có tiền.” Phương Ngôn trả lời không chút nghĩ ngợi.

Mấy người qua đường nghe được Phương Ngôn nói hào sảng như thế, rất rất muốn hô lên, thổ hào, chúng ta làm bạn đi.

“Phải rồi, một Luyện Khí kỳ như ngươi chạy tới chỗ này làm gì vậy, tất cả những người trong này đều là Kim Đan trở lên, huynh đệ ngươi ở đây rất nguy hiểm nha ”

Phương Ngôn bỗng nhiên nhíu mày nói.

“Ta đương nhiên là tới lấy bảo vật của ta. Thế nào, nếu ngươi có hứng thú, ta có thể cho ngươi một ít.”

Bình Luận (0)
Comment