Chương 41: Tiên nhân bắt đầu làm việc tốt
Cũng chỉ trong mấy phút, tu vi của Trương Đông cũng tăng đến Kim Đan kỳ.
Trương Đông cảm nhận được linh khí mãnh liệt đang sôi trào trong thân thể, cũng vô cùng xúc động mà quỳ xuống trước mặt Từ Dương.
Trước kia, lòng hắn ta có bao nhiêu tuyệt vọng, thì bây giờ có bấy nhiêu hưng phấn.
“Cảm tạ Từ Lão Tổ!” Hắn ta đã không biết nói gì, chỉ có thể liên tục dập đầu, mỗi một cái dập đầu đều dùng hết khí lực toàn thân, chẳng mấy chốc trên trán hắn ta đã be bét máu.
Từ Dương há hốc mồm, vội vàng đỡ hắn ta lên.
Người vây xem đều trợn tròn mắt.
Vừa rồi Lưu Đan thành công tăng tu vi lên tới Kim Đan kỳ, bây giờ Trương Đông cũng vậy.
Lưu Đan và Trương Động đều là hai tên phế vật nổi danh Thiên Lam Tông, thế nhưng bây giờ hai người họ lại đã ngưng tụ ra Kim Đan.
Kế tiếp còn có mười mấy người, sau khi Từ Dương cho bọn họ đan dược, tu vi của bọn họ đều nhanh chóng tăng lên tới Kim Đan kỳ.
Đến bây giờ thì mọi người mới nhận ra đặc điểm của tiêu chuẩn chọn lựa. Đó chính là phẩm hạnh, trung thành với Thiên Lam Tông. . .
Không thiếu người đấm ngực dậm chân, oán hận nửa đời trước của mình vì sao không làm nhiều chuyện tốt một chút, nếu không thì hôm nay người được đứng trên kia nhận đan dược chính là bọn họ rồi.
Ngày thứ hai, các đệ tử Thiên Lam Tông bắt đầu hồ hởi chen lấn làm việc tốt, nếu ai đoạt mất cơ hội làm việc tốt của người khác, hai người đó chắc chắn không vui vẻ gì với nhau.
Đám tu sĩ bình thường cao cao tại thượng, nhìn đám người phàm nhân với dáng vẻ của một vị tiên nhân, bỗng nhiên ai nấy đều trở nên mặt mũi hiền lành, còn tranh đoạt làm việc tốt với nhau.
Có nhà nào đó làm ruộng muốn xới đất? “Tiên nhân” vung tay lên, cả một vùng đất liền bị lật cả đáy lên trời.
Trong nhà có người ngã bệnh. Không sao hết, “tiên nhân’ tùy tiện vung ra một cây tiên thảo. Bệnh gì cũng được chữa lành.
Một vài tiên nhân càng thêm khoa trương, cái gì cũng gắng mà giúp người thường, ngay cả việc đàn ông độc thân không tìm được vợ cũng muốn quản, đóng vai làm một người mai mối, một đoạn lương duyên cứ như vậy được tạo ra.
Kết quả là, không thiếu phàm nhân trong nhà có đặt cả bài vị Thiên Lam Tông để thờ cúng cung phụng, đệ tử Thiên Lam Tông trở thành chân tiên người người sùng bái.
Những chuyện này, mặc dù Từ Dương luôn ở trong Thiên Lam Tông, không hề xuống núi vẫn biết rõ rành rành.
“Những người này thật là.” Từ Dương cũng không biết nên tỏ thái độ ra sao, có điều, hắn cũng không ngăn cản.
Mặc kệ những người này mang tâm thái như nào, ít nhất kết quả cuối cùng là tất cả đều vui vẻ.
Thế là, Từ Dương lại luyện chế ra không ít đan dược để khen thưởng cho những người này.
Mặc dù những đan dược này không thể giúp bọn họ tăng lên hẳn một đại cảnh giới, nhưng mà tăng một tiểu cảnh giới thì hoàn toàn không có vấn đề.
Đệ tử Thiên Lam Tông được khen thưởng, càng thêm điên cuồng làm việc tốt, bởi vì trong lòng bọn họ, bây giờ làm việc tốt chính là trực tiếp đi lấy lòng Từ Dương. Từ Dương nhìn bọn họ thuận mắt, tùy tiện cho bọn họ một chút đan dược, bọn họ sẽ có thể tăng cao tu vi.
Cho nên, làm việc tốt chẳng khác nào đang đi tu luyện.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, danh tiếng thích làm việc thiện của Thiên Lam Tông được truyền bá mạnh ra ngoài.
Những tu sĩ khác không dám tin tưởng, bởi vì tu sĩ đối với phàm nhân từ trước tới nay đều là mắt cao hơn đầu, căn bản không coi phàm nhân ra gì.
Nhưng mà bây giờ Thiên Lam Tông thế mà lại có thái độ khác thường, không đi chăm chỉ tu luyện, mà lại dành thời gian đi giúp đỡ đám phàm nhân, điều này khiến không ít người phải trợn mắt há hốc mồm.
. . .
Thiên Lam Tông, sau khi Từ Dương lần nữa tìm được tài liệu, gia cố đại trận hộ sơn, giúp mấy đệ tử tăng tu vi lên Kim Đan kỳ, hắn dự định đến quận Thiên Vũ.
Về sự an toàn của Thiên Lam Tông, Từ Dương không chút lo lắng, chưa tính tới hai mươi mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đang trực tiếp có mặt ở Thiên Lam Tông, mà chỉ cần đại trận hộ sơn công thủ vẹn toàn này thôi, nếu không có mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ thì đừng nghĩ đến chuyện công phá được.
Từ Dương muốn đến quận Thiên Vũ là vì Ngư Tam Nương nói có linh dược sắp xuất thế.
Linh dược trân quý đối với một vạn năm trước, bây giờ đều đã biến thành cỏ dại ven đường. Mà đến bây giờ vẫn có thể được gọi là tuyệt thế linh dược, vậy thì vào một vạn năm trước không biết sẽ quý giá tới mức độ nào đây.
Chẳng lẽ lại là linh dược trong truyền thuyết?
Nghĩ tới đây, Từ Dương không nhịn được mà có phần kích động.
“Lăng Thanh Thù.” Từ Dương lên tiếng gọi.
“Lão tổ, sao vậy ạ?” Lăng Thanh Thù đi đến hỏi.
“Bây giờ ta muốn dẫn ngươi đến quận Thiên Vũ, ngươi đi thông báo cho mọi người trong tông môn, sau khi chúng ta đi, bọn họ nhất định phải bảo vệ tông môn cho thật tốt.”
Lăng Thanh Thù có hơi nghi hoặc, nàng biết Từ Dương muốn đi đâu.
“Vâng, lão tổ.” Lăng Thanh Thù đáp.
. . .
Hai ngày sau, Từ Dương và Lăng Thanh Thù rời khỏi Thiên Lam Tông, đi tới khu rừng thần bí mà Ngư Tam Nương nhắc tới.
Trong mấy ngày, Từ Dương và Lăng Thanh Thù đi suốt ngày đêm, cuối cùng cũng đã tới địa bàn quận Thiên Vũ.
Nhưng sau khi đến nơi này, Từ Dương có gặp chút khó khăn.
Địa bàn quận Thiên Vũ lớn như vậy, Ngư Tam Nương cũng nói rất mơ hồ, hắn không biết khu rừng kia đang nằm ở đâu.
“Hay là chúng ta đi hỏi người ở đây thử xem, chắc bọn họ cũng biết một chút tin tức.” Lăng Thanh Thù nói.
Từ Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy, bèn lên đường cái rồi tùy tiện kéo một người lại hỏi: “Vị bằng hữu này, ngươi có biết gần đây quận Thiên Vũ có tuyệt thế linh dược gì xuất thế không?”
Người kia nghe vậy thì biến sắc, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn đến khu rừng đó sao?”
Từ Dương có chút nghi hoặc, người này là một Kim Đan hậu kỳ mà, tại sao khi nhắc tới khu rừng kia lại giống như là gặp quỷ vậy.
“Thế nào, khu rừng kia có vấn đề gì sao?”
Người kia mặt như màu đất nói: “Ta mới vừa từ bên trong khu rừng đó đi ra ngoài, lúc mới vào đội ngũ của chúng ta có tổng mười sáu người, thế nhưng cuối cùng chỉ có một mình ta ra được, huynh đệ của ta đều chết ở bên trong đó cả rồi.”
Người kia nói tới đây, Từ Dương cũng mới phát hiện bên tay áo phải của hắn ta bị rỗng tuếch, nhìn miệng vết thương thì hẳn là vừa mới bị gãy lìa.
Tình huống như vậy, chẳng những không khiến cho Từ Dương lùi bước, ngược lại khiến hắn càng cảm thấy hứng thú.
“Nếu các ngươi thật sự muốn đi, ta có thể đề cử các ngươi đến một chỗ, nơi đó tụ tập tất cả những người sẽ vào bên trong đó, các ngươi đến đó nên lập một tổ đội, nếu gặp nguy hiểm gì sẽ có thể ứng đối tốt hơn.”
Người kia vừa nói, vừa chỉ phương hướng: “Đi thẳng về phía trước tầm mười phút, chỗ đó có một căn phòng màu đỏ, có rất nhiều người bên trong đó, ngươi đi tới đó hỏi là biết.”
Từ Dương nghe vậy thì gật đầu, mặc dù hắn không cần người khác bảo hộ, nhưng mà nếu có gặp người khác, họ lại muốn đồng hành thì hắn cũng muốn đi cùng.