Chương 44: Miểu sát quái vật
“Ha ha ha, ngươi đoán sai rồi, ta thật sự chỉ là một tên Luyện Khí kỳ.”
Từ Dương vẫn đến gần con nhện khổng lồ, càng thấy rõ cái miệng rộng kinh khủng đang liên tục mở ra đóng lại, còn chảy ra nước bọt tanh hôi.
Đôi mắt đỏ thắm đầy sát ý của con nhện cũng chú ý Từ Dương.
“Ngươi muốn làm gì, thả ta ra!” Chung Kỳ kinh hãi, lão ta vừa nói vừa ra sức giãy dụa.
Thế nhưng, đôi tay của Từ Dương vẫn giữ chắc kinh khủng, lão ta giãy dụa bao nhiêu cũng vô dụng. Mặc dù nhìn qua thì thấy nhẹ bỗng, nhưng mà lão muốn thoát đi một chút thôi cũng không khác gì người si nói mộng.
“Ngươi. . . Ngươi thả ta ra đi, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng mà, đúng không?”
Dưới sự uy hiếp của cái chết, Chung Kỳ biến thành tên nhát chết, khóc sướt mướt nói. Từ dưới đũng quần của lão ta còn phát ra mùi khai khai.
Từ Dương nhướn mày, cảm thấy buồn nôn.
Hắn đã đến dưới chân con nhện lớn, ngay sau đó không chút do dự mà vung tay lên ném Chung Kỳ về phía con nhện.
Con nhện cũng rất biết phối hợp, lập tức há to miệng, đớp lấy Chung Kỳ còn đang trên đường bay giữa không trung, tùy tiện nhai nhấm nuốt mấy lần rồi nuốt Chung Kỳ xuống.
Từ Dương phủi tay, đang tính rời đi thì con nhện lớn đột nhiên nâng một chân lên đập xuống Từ Dương. Cái chân dài đen trên không trung xẹt qua một đạo tàn ảnh, hưu một tiếng, cực nhanh rơi vào trên trán Từ Dương, tốc độ của nó nhanh vô cùng, lực đạo cũng cực lớn, nếu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhất định đã bị nện thành thịt nhão.
Từ Dương không sợ chút nào, hắn giận dữ quát: “Súc sinh! Đã vậy thì ngươi chết đi!”
Từ Dương nâng tay lên, đón lấy cái chân nhện. Lập tức bụi đất tung bay, Từ Dương giống như cây đinh bị nện mạnh vào trong đất, chỉ còn lại một cái đầu và một cánh tay còn đang ở bên ngoài.
“Thật không ngờ khí lực của ngươi mạnh đến vậy.”
Từ Dương hất tay lên, cả người cũng bay ra khỏi cái hố, hắn cũng chỉ dùng một cánh tay, cứng rắn giơ cái chân nhện lên, tiếp đó vụt mạnh xuống phía dưới.
Oanh một tiếng, bụi đất tung bay mù mịt, một thứ nước sền sệt màu đen bắn tung toé ra, Bạch Liên U Minh Tri vừa mới đó còn vô cùng phách lối, bây giờ cơ hội giãy dụa cũng không có đã bị đập một phát chết luôn tại chỗ.
Lăng Thanh Thù bình tĩnh nhìn tất cả, không thấy có chút kinh ngạc nào, nàng quá quen với mấy chuyện kiểu này rồi.
Trên thế giới này không tồn tại thứ gì mà Từ Lão Tổ không giết được.
. . .
“Đi, đi thôi, đi tìm mấy người kia.” Từ Dương xử lý hiện trường rồi nói.
Hắn đi thêm tầm mười mấy phút liền thấy đám người vừa nãy. Những người kia đều tụ chung một chỗ, co đầu rút cổ trong một sơn động, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ra bên ngoài.
Khi thấy Từ Dương và Lăng Thanh Thù, có một người thận trọng bò ra rồi hỏi: “Con yêu thú kia đâu rồi?”
“Chết rồi.” Từ Dương thản nhiên nói.
Đám người bên trong nghe vậy thì rất kinh ngạc, con yêu thú kia cường đại như vậy, thế mà chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã chết rồi?
Nhưng thử nghĩ kỹ lại, bọn họ cảm thấy Từ Dương hẳn là không nói dối. Vì chỉ bằng tu vi Luyện Khí kỳ cặn bã của Từ Dương cũng có thể sống sót đi đến nơi đây, vậy đã nói rõ bên ngoài không có nguy hiểm gì.
Ngay lúc này, bọn họ chợt phát hiện thiếu mất một người.
“Đúng rồi, Chung lão tổ đâu?” Một người lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, tại sao không thấy Từ Lão Tổ đâu.” Mấy người quay xung quanh lại chụm đầu vào xì xào bàn tán.
“Các ngươi nói lão đầu kia sao. Lão ta cũng chết rồi.” Từ Dương nói.
Những người kia nghe vậy thì đều sợ đến ngây người, không thể tin được vào tai mình.
Chung Kỳ lão tổ, đây chính là một vị tiền bối Nguyên Anh kỳ. Vậy mà đã chết rồi?
Chẳng lẽ là Chung Kỳ lão tổ và con yêu thú kia đồng quy vu tận.
Nhưng mà, vấn đề hiện tại không phải thứ này, mà bên trong khu rừng này vô cùng nguy hiểm, bọn họ đã được nghe nói, cho nên mới tìm tới Chung Kỳ lão tổ, có một Nguyên Anh kỳ che chở tất nhiên là an toàn hơn nhiều rồi.
Nhưng mà, bọn họ mới vào đây không được bao lâu, vậy mà ngay cả lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng phải chết. Bọn họ chẳng còn gì để bảo đảm, một đám tu sĩ Kim Đan kỳ hành tẩu ở nơi này thì quá mức nguy hiểm.
Không ít người đã bắt đầu đánh trống lui quân.
“Hay là bây giờ chúng ta trở về đi.” Một người nói, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và do dự.
“Đúng vậy, nơi này thực sự quá nguy hiểm, vì một linh dược không biết mặt mũi ra sao, còn không biết ở đâu, cứ tìm kiếm trong mù mịt rồi chết lúc nào không biết thì thật oan uổng, mặc kệ các ngươi như thế nào, ta nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này.”
“Ta cũng đi, yêu thú kia thật quá lợi hại, nếu còn gặp thêm con nào kiểu như thế nữa, không cần nghĩ, chúng ta nhất định là chết chắc.”
Một người mở đầu, tất cả mọi người đều bắt đầu rút lui.
Từ Dương thì từ đầu không phát biểu ý kiến. Mặc dù hắn rất muốn những người này ở lại giúp hắn đi ngắt linh dược, nhưng mà tất nhiên những người này không dám, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Còn nữa, những người này đối với hắn, có hay không cũng không quan trọng.
Từ Dương lên tiếng nói: “Các ngươi phải trở về thì có thể trở về theo đường cũ, bây giờ chỉ mới là phía ngoài khu rừng, muốn đi cũng rất dễ. Ta đi vào trước, các ngươi tự lo thân.”
“Đi thôi, chúng ta vào xem.” Nói rồi, Từ Dương xoay người rời đi.
Lăng Thanh Thù cũng chạy nhanh đuổi theo Từ Dương.
Đám tu sĩ Kim Đan kỳ còn đang thảo luận xem nên ra ngoài như nào, thấy hai người như vậy thì đều ngơ ngác nhìn bóng lưng Từ Dương càng ngày càng đi xa.
Một hồi lâu, mới có một người phản ứng lại mà nói: “Cmn, một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, chúng ta đi rồi, hắn lại còn dám một mình đi vào.”
“Ta cảm thấy hắn không phải là Luyện Khí, các ngươi không để ý sao? Bên cạnh hắn còn có một tu sĩ Kim Đan kỳ, lúc nào cũng gọi hắn là lão tổ”
“Cmn, lão tổ? Hắn không phải lão quái vật Nguyên Anh kỳ đó chứ?”
Một số người cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ, mặc dù còn có mấy người kiên trì muốn đi ra ngoài, nhưng mà do ảnh hưởng của nhiều người tò mò hơn, có mười người dự định tiếp tục đi cùng Từ Dương.
Bọn họ hạ quyết tâm tiến vào rừng rậm, dù biết trước bên trong khu rừng này nguy hiểm trùng trùng, nhưng vẫn lựa chọn đi vào, tất nhiên cũng muốn liều mạng một phen, muốn lấy mạng đổi cơ duyên.