Chương 47: Ai làm nấy chịu
Nhưng mà, việc Từ Lão Tổ làm là tuyệt đối chính xác, Lăng Thanh Thù cũng không nói gì, chỉ gật đầu kiên định nói: “Người cứ yên tâm đi.”
Từ Dương gật gật đầu, Lăng Thanh Thù làm việc, hắn rất yên tâm.
Ngay lúc này, Từ Dương cảm nhận được từ trên bầu trời có một đạo phá không xẹt qua.
Ngẩng đầu nhìn lên, một tu sĩ Nguyên Anh ngũ trọng đang bay nhanh như chớp trên trời.
Sau đó người này chậm rãi đáp xuống bên cạnh một hồ nước.
“Người đó là!” Bỗng nhiên, một nữ nhân đi theo lên tiếng kinh hô với vẻ mặt sợ hãi.
Từ Dương nhíu mày hỏi: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi biết hắn ta sao.”
Trong ánh mắt nữ nhân kia lóe lên một tia sợ hãi và cừu hận, cắn răng nói: “Cho dù hắn ta hóa thành tro ta vẫn nhận ra!”
“Là vậy sao. . .” Từ Dương thản nhiên nói.
Những chuyện này hắn đã thấy rất nhiều, hoặc là thù diệt môn, hoặc là thù giết cha, dù sao có đủ loại cừu hận. Hắn sống quá lâu rồi, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua, cho nên đối với những thứ này đã không cảm thấy hứng thú.
Nữ nhân kia có hơi bất ngờ biểu cảm lãnh đạm của Từ Dương. Nàng nghĩ là sau khi nói như vậy, Từ Dương chắc chắn cảm thấy hứng thú, thật là không ngờ.
Nhưng mà, bất kể như thế nào, nàng ta vẫn có ý định nói cho hết lời, bây giờ toàn gia tộc nàng ta tử thương thảm trọng, tộc nhân còn lại đều đã tha hương khắp nơi, gia tộc đã lâm vào nguy cơ sớm tối.
Vừa rồi thủ đoạn của Từ Dương làm cho nàng ta khiếp sợ, nàng ta có cảm giác, nếu Từ Dương có thể nhúng tay vào, gia tộc sẽ có một chút hi vọng phục thù.
“Người này là người của tổ chức sát thủ, tội ác chồng chất, cả nhà của ta đều bị hắn ta giết.” Nói đến đây, nữ nhân kia đã lớp chớm nước mắt.
“Quả nhiên là vậy.” Từ Dương gật đầu nói.
“Hai Nguyên Anh kỳ kia cũng là sát thủ của kia tổ chức đúng không?” Từ Dương lại hỏi.
“Đúng vậy.” Nữ nhân kia gật gật đầu, trong lòng có hơi thấy vui sướng, xem ra nàng ta đã thành công gây nên lòng hứng thú của Từ Dương.
Nhưng mà, ngay khi nàng cho là Từ Dương sẽ hỏi tiếp, Từ Dương lại thờ ơ im lặng.
Hưu. . . Ngay lúc này, một âm thanh phá không vang lên, chỉ thấy trước mặt bọn họ chợt xuất hiện một người mặc trường bào màu đen, bộ dáng đằng đằng sát ý.
“Ha ha, các ngươi tốc độ chạy trốn cũng quá chậm, thế mà mới chạy đến nơi đây.” Người kia nói, phảng phất như sói đang đối mặt cừu non.
Từ Dương bình tĩnh lấy ra một quả gì đó, tựa lưng vào một gốc cây, thản nhiên ăn.
Lại có người thích thể hiện bản lĩnh, Từ Dương cảm thấy chán nản vô cùng. Thế giới này, sao lại có nhiều người muốn chết như vậy chứ!!
“Nói đi, rốt cuộc là ai làm, đừng có làm con rùa rụt cổ, ra đây quyết nhất tử chiến với ta.” Người kia đảo mắt qua đám tu sĩ Kim Đan kỳ, lạnh giọng nói.
Rất nhanh, hắn ta liền chú ý đến Từ Dương và người nữ nhân kia.
“Bạch Ngưng Mi, ngươi quả nhiên không chết.” Quý Thái cười lạnh nói.
Bạch Ngưng Mi sợ hãi liền trốn sau lưng Từ Dương.
Từ Dương nhíu mày, có hơi bất mãn đối với hành động coi mình là tấm bia đỡ của Bạch Ngưng Mi, bèn lên tiếng nói: “Mặc dù đối với ta, đây không đáng là phiền phức, nhưng mà ta vẫn không hi vọng bị người khác lợi dụng.”
Bạch Ngưng Mi chỉ đành lúng túng đứng ra, nhưng mà trên gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Ngươi là ai, làm sao lại chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không đúng, sao ngươi có thể chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, ngươi ẩn giấu tu vi của mình.”
“Ha ha, ta có tu vi gì không quan trọng, quan trọng là. . . ta khuyên ngươi nhanh chóng xéo đi.” Từ Dương thờ ơ nói, dù vậy lại mang giọng điệu đầy sát ý làm cho người ta hít thở không thông.
Quý Thái cười gian trá một tiếng, bỗng nhiên vẫy tay một cái, không gian chung quanh liền vặn vẹo, năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ hiện lên xung quanh bọn họ.
Khi thấy năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đám tu sĩ Kim Đan kỳ liền hốt hoảng, châu đầu ghé tai nghị luận ầm ĩ.
Có vài người mượn gió bẻ măng còn quỳ hẳn xuống đất, một bên khóc vừa nói: “Chúng ta và hắn không có quan hệ, chúng ta chỉ bị hắn uy hiếp, xin các người đừng giết chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, những chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta a, chúng ta cũng bị hắn bức hiếp đi lấy linh dược.”
Có hai người đầu tàu, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều người liền phần phật quỳ xuống, đám tu sĩ Kim Đan kỳ vừa đi theo Từ Dương vậy mà toàn bộ phản bội, bắt đầu nói xấu Từ Dương.
Từ Dương ngây cả người, khóe miệng giật giật, đám người này, sao lại không tin hắn. . .
“Ngươi đã bị chúng bạn xa lánh, bây giờ ngươi nên suy nghĩ xem, nên giống như bọn họ, quỳ xuống cầu xin tha thứ, biết đâu ta cao hứng sẽ cho ngươi toàn thây.”
Quý Thái cũng không ngờ, những người này lại chẳng nói chẳng rằng đã quỳ hẳn xuống đầu hàng, không có một chút dũng khí hay lòng trung thành nào.
Hắn ta không biết là những tu sĩ Kim Đan kỳ này căn bản không phải là người của Từ Dương, chỉ là những người dưng vì lợi ích, nên tùy tiện tạm thời tổ hợp lại với nhau mà thôi, người như vậy đương nhiên phải ưu tiên cái mạng nhỏ của mình hơn.
“Ha ha ha, bây giờ ta bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, các ngươi rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, vì sao các ngươi ai cũng đều cảm thấy có thể giết ta.” Từ Dương thản nhiên nói, trên tay hắn vẫn còn cầm một thức quả màu đỏ ăn ngon lành, hoàn toàn không coi sáu tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra cái gì.
Phảng phất như hắn không phải đang đối mặt phải sáu cường giả Nguyên Anh kỳ, mà chỉ là sáu con ruồi.
“Từ lão, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Bạch Ngưng Mi chọc chọc tay Từ Dương, lo lắng hỏi.
“Làm sao bây giờ, ta cũng không biết làm sao bây giờ, có điều, ta biết chuyện này không có quan hệ gì với ta, chỉ là chuyện của một mình ngươi mà thôi, ngươi muốn sao thì toàn quyền do ngươi mới phải.”
Từ Dương kỳ thực không muốn dính vào chuyện này, dù sao chuyện này thật sự không có quan hệ gì với hắn, sao hắn lại phải làm tấm bia đỡ cho người khác, thay người khác giải quyết phiền phức.
Cả người Bạch Ngưng Mi chấn động, trên mặt hiện ra vẻ phức tạp.
Qua một hồi lâu, nàng mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Đúng vậy a, đây chỉ là chuyện của một mình ta, nếu là chuyện của ta, ta sẽ không để liên lụy các ngươi, nhưng ta vẫn phải cảm tạ vừa rồi ngươi đã cứu ta.”
Bạch Ngưng Mi nói rồi liền bái Từ Dương một bái, sau đó cất bước đi tới Quý Thái.