Luyện Khí Mười Vạn Năm (Dịch)

Chương 51 - Tám Nguyên Anh Kỳ

Chương 51: Tám Nguyên Anh kỳ

Từ Dương vừa mới trở lại Thiên Lam tông, liền giết con yêu thú lấy được kia, tiếp đó bế quan, bắt đầu luyện chế đan dược.

 Trúc Cơ đan là đan dược lần này hắn luyện chế.

 Luyện chế Trúc Cơ đan, là chuyện mà Từ Dương làm nhiều nhất trong mười vạn năm qua.

 Hắn luyện chế được Trúc Cơ đan cũng có thể xếp thành một tòa núi cao.

 Cho nên, Từ Dương dùng đầu ngón chân đến luyện đan, cũng có thể luyện chế được.

 Mặc dù mười vạn năm qua hắn đã ăn không ít Trúc Cơ đan, nhưng không có một chút ít hiệu quả nào.

 Hiện tại hắn luyện chế Trúc Cơ đan rất nhiều, là do chấp niệm trong lòng mà thôi.

 Hắn muốn Trúc Cơ, hắn muốn Trúc Cơ! Hắn ở Luyện Khí vừa luyện đã là mười vạn năm, luyện mụ nội nó ấy.

 Rất nhanh, một lò Trúc Cơ đan đã luyện xong.

 Từ Dương giống như ăn đường đậu vậy, đem những đan dược này ăn hết.

 Nếu như đổi thành một tên Luyện Khí kỳ khác mà ăn nhiều Trúc Cơ đan như vậy, trong nháy mắt có thể từ Luyện Khí kỳ đột phá đến Trúc Cơ kỳ.

 Nhưng mà, Từ Dương ăn những viên Trúc Cơ đan này thật sự giống như ăn đường đậu, đều không có phản ứng gì.

 Từ Dương đã thành thói quen, cô đơn thở dài một cái, lại bắt đầu luyện chế những đan dược khác.

 Lần này hắn muốn luyện chế đan dược là loại có thể đề thăng tu vi Kim Đan kỳ.

 Những đan dược này chủ yếu là cho Phương Viêm cùng Lăng Thanh Thù dùng.

 Nhìn đống linh dược chồng chất như núi, Từ Dương nhíu mày.

 Một người kéo cả tông môn lên, Từ Dương cảm thấy đây là chuyện thật sự mệt mỏi.

 Từ Dương không khỏi bắt đầu tính toán, có phải nên thu mấy tên luyện đan sư đến luyện thay mình hay không, đến chia sẻ với mình một chút áp lực.

Khởi lò, khai luyện, không có biểu hiện gì kinh tâm động phách như các luyện đan sư khác. Toàn bộ quá trình luyện đan, vô cùng thuận lợi, không quá lâu, một lò đan dược đã luyện chế xong rồi.

 Ngay lúc này, bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gọi khẽ của Phương Viêm.

 “Từ Dương, bên ngoài có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bảo là muốn đồ sát Thiên Lam tông chúng ta, còn nói Thiên Lam tông chúng ta là Ma giáo đấy.”

 Ngay lúc này, cửa lớn đẩy ra, Phương Viêm chạy vào, gương mặt khẩn trương.

 Từ Dương thu lại một lò đan bị hỏng, sau đó nói: “Làm sao vậy, bình tĩnh chút đi.”

 Phương Viêm thở hỗn hển nói: “Chuyện là, bên ngoài có tám tên Nguyên Anh kỳ nói là muốn tru diệt toàn bộ Thiên Lam tông chúng ta. Bây giờ toàn bộ Thiên Lam tông đều đã loạn thành một đống.”

 Từ Dương nhíu mày một cái, tám tên Nguyên Anh kỳ sao, thật là một thủ bút lớn đấy.

 Chợt nở nụ cười lạnh, sau đó nói: “Được rồi, đã biết, ta đi xem.”

 Từ Dương nói xong, thân hình lóe lên, liền biến mất không thấy gì nữa.

 Phương Viêm sửng sốt hơn nửa ngày, mới phản ứng được, đuổi sát theo sau chạy ra ngoài.

...

 Từ Dương đi tới trước sơn môn Thiên Lam tông xem xét, quả nhiên thấy ở chân núi, mười mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang chửi bậy.

 Từ Dương xuống núi, đi tới trước mặt mười mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ này, thản nhiên nói: “Các ngươi mắng gì đây.”

 Triệu Thiên Vũ thấy Từ Dương chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, gương mặt lập tức xem thường.

 “Ngươi là người nào, quét cửa à? Mau kêu chưởng môn của các ngươi lăn ra đây cho ta, lão tử muốn làm thịt hắn.”

 Từ Dương nhìn người phách lối trước mặt, lạnh nhạt nói: “Ta là Từ Dương, mặc dù chưởng môn Thiên Lam tông không phải là ta, nhưng mà, ta nghĩ chúng ta cũng là có thể nói chuyện một chút.”

 Triệu Thiên Vũ vừa định trào phúng Từ Dương là ai, hắn ta chưa từng nghe nói qua, nhưng mà bỗng nhiên hắn ta nhớ lại đại danh của Từ Dương.

 Sắc mặt không khỏi trở nên thận trọng.

 Dù sao, hung danh của Từ Dương ở bên ngoài, hắn ta đã sớm nghe nói qua, Từ Dương là một tồn tại diệt thiên diệt địa diệt khí.

Dù sao trên thế giới này, danh hào của Từ Dương đã bắt đầu nổi như cồn, Từ Dương gặp gỡ bất kỳ kẻ nào, cũng đều nháy mắt hạ gục.

Dù sao đến bây giờ, còn không có bất cứ người nào, có thể chống nổi chiêu thứ hai dưới tay Từ Dương.

Triệu Thiên Vũ lui về phía sau mấy bước, tiếp đó rất cung kính nói:

“Tiền bối, chúng ta lần này tới, không có mục đích gì khác, chính là muốn ngươi giao Bạch Ngưng Mi cho chúng ta mà thôi, còn lại không có bất kỳ ý gì khác.”

Từ Dương nhìn hắn ta, sau đó nói: “Bạch Ngưng Mi không ở chỗ ta, ngươi có thể đi chỗ khác tìm xem, có lẽ có thể tìm được.”

Gương mặt Triệu Thiên Vũ lúng túng, nói: “Chuyện này, lão tiền bối, chuyện này có quan hệ trọng đại. Nếu như không đem Bạch Ngưng Mi giao cho chúng ta, e rằng toàn bộ quận Thiên Vũ đều sẽ nghênh đón tai nạn.”

 Từ Dương gật gật đầu, nói: “Chuyện của quận Thiên Vũ các ngươi ta đều đã biết, không phải chỉ là một yêu thú phong ấn sắp ra sao? Chuyện này rất đơn giản.”

 Triệu Thiên Vũ gật gật đầu, gương mặt kinh hỉ, hắn ta sợ Từ Dương không tin mình nói, vậy mà Từ Dương cũng biết chuyện này như vậy thì dễ làm việc.

 “Đại nhân, nếu người đã biết, vậy thì xin người đem Bạch Ngưng Mi cho chúng ta.”

 “Bất kỳ người nào khác cũng có thể thiếu được nhưng Bạch Ngưng Mi là thiên huyết chí dương, trọng yếu nhất, thiếu cái gì cũng không thể thiếu khuyết nàng ta được.”

 Từ Dương nghe Triệu Thiên Vũ nói một tràng, ánh mắt vẫn đạm nhiên, không có gì thay đổi.

 Một lát sau, Từ Dương mới hỏi: “Nói xong chưa?”

 Triệu Thiên Vũ sửng sốt một chút: “Nói xong, người xem ta mới vừa nói rồi.”

 “Thế nhưng ta cũng mới nói với ngươi là nàng không ở chỗ ta, các ngươi có thể đi chỗ khác tìm kiếm nàng, cùng ta nói những chuyện này làm gì.”

 Triệu Thiên Vũ trợn tròn mắt, không biết phải làm gì.

 Ngay lúc này, một đại hán thô kệch đằng sau cười lạnh nói: “Ta nói này, ngươi có thể đừng coi chúng ta giống như con khỉ để trêu đùa hay không?”

 “Chúng ta đã điều tra, đã biết tiện nữ kia và ngươi đều tiến nhập Tề Châu, ngươi còn muốn chống chế cái gì nữa!”

Tiếng nói của người kia thô to, tùy tiện nói, một ngón tay còn chỉ vào mũi Từ Dương.

Chuyện mà Từ Dương chán ghét nhất chính là người khác dùng ngón tay chỉ vào cái mũi của hắn.

 Cho nên.

 Xoạt xoạt một tiếng......

Tay Từ Dương bỗng nhiên duỗi ra, cầm lấy ngón tay của đại hán thô kệch kia, tiếp đó đột nhiên bẻ một cái.

 Theo một tiếng gãy thanh thúy vang lên, tiếp theo là một tiếng rống to như tiếng giết heo vang lên.

 “Ta khuyên ngươi, về sau nói chuyện thì nói chuyện cho tốt, đừng dùng ngón tay chỉ trỏ người khác.”

 Từ Dương buông lỏng ngón tay của người kia ra, tu sĩ Nguyên Anh kỳ, liền che lại ngón tay bị đứt, tức giận giậm chân.

 “Bà mẹ ngươi, ngươi muốn chết sao.” Các tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn đều hùng hùng hổ hổ.

 Bỗng nhiên, Triệu Thiên Vũ đánh tới một cái tát, bộp một tiếng, trên mặt tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị mất tay kia xuất hiện vệt đỏ hình năm ngón tay.

 “Vì sao ngươi lại đánh ta.” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ có chút mông lung hỏi.

 Triệu Thiên Vũ trừng mắt liếc hắn ta một cái, nói: “Còn không đối với tiền bối cung kính một chút, ngươi muốn chết sao?”

 Trải qua Triệu Thiên Vũ nhắc nhở, người kia mới trong nháy mắt phản ứng lại, Từ Dương chính là một tên sát thần, hắn ta không thể trêu vào.

 “Từ tiền bối, vừa rồi......”

 Người kia còn muốn nói điều gì, Từ Dương lại khoát tay, ngăn trở hắn ta nói tiếp.

Bình Luận (0)
Comment