Chương 56: Không phải Vạn Kiếm Tông làm
Từ Dương trầm mặc một chút, biết lão ta nói là sự thật.
Hắn đã tới, hung thú đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Hơn nữa, trận pháp lớn phong ấn đã không còn, giết những người nắm giữ huyết mạch thuần dương cũng không còn ý nghĩa.
“Trong này còn có người sống không?” Từ Dương hỏi.
Hứa Thanh Ứng thành thật nói: “Tiểu hữu, còn có một ít, đại khái hơn một trăm người, ngày mai sẽ lấy máu của bọn họ sau đó đưa đến Thiên Dương Tông.”
Từ Dương thở dài một hơi, bảo: “Thả bọn họ đi.”
Hứa Thanh Ứng sửng sốt trong giây lát, không biết làm thế nào.
“Tiểu hữu, chuyện này không được, mặc dù giết nhiều người như vậy trong lòng chúng ta cũng khó chịu, nhưng vì nhiều người còn lại trong thiên hạ bọn họ phải chết.”
“Chuyện ác này nhất định phải có người làm, chúng ta đành đắc tội với bọn họ thôi.”
Từ Dương bất đắc dĩ cười.
Lúc này, Từ Dương đã đi theo Hứa Thanh Ứng vào trong đại sảnh tiếp khách.
“Chuyện này có liên quan đến việc ta muốn tìm Ma Thiên Cuồng Giao.”
Từ Dương vừa mới ngồi ở trên ghế đã có hai kiếm đồng mang trà cho hắn.
“Chắc có lẽ tiểu hữu muốn báo tin tức gì cho chúng ta.” Hứa Thanh Ứng mỉm cười, nâng chung trà lên uống một ngụm.
Khí độ thanh nhã, giống như trời có sập xuống cũng không có quan hệ với lão.
“Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi rồi.” Từ Dương thản nhiên nói.
“Phốc.” Trà trong miệng Hứa Thanh Ứng phun ra, khuôn mặt hoảng sợ vội hỏi.
“Chuyện này là thật sao?”
Hứa Thanh Doãn bên cạnh sắc mặt trắng bệch, ngồi xụi lơ trên ghế, miệng lẩm bẩm hai chữ xong rồi.
Vây không phải nhà này.
Từ Dương nhìn thấy phản ứng của hai người đã biết không phải Vạn Kiếm Tông làm.
Nhưng trước khi Từ Dương gặp tông chủ chân chính của Vạn Kiếm Tông, sẽ không dễ dàng có kết luận.
“Chuyện này rất quan trọng, hai chúng ta phải mau gọi tông chủ tới.” Hứa Thanh Ứng hốt hoảng nói, trán đổ mồ hôi hột.
“Được.”
Từ Dương mỉm cười, hắn vừa định nói đến lời này, Hứa Thanh Ứng đã giúp hắn lên tiếng.
......
Rất nhanh, một bóng người từ trên trời lướt xuống, lo lắng chạy đến trước cửa phòng khách.
Từ Dương nhìn thấy người này mặc toàn đồ đen, khuôn mặt chữ điền, lông mày bá vương nhếch lên cao, nhìn hắn ta vô cùng chính trực.
Mà trên khí tức trên người hắn ta cũng nói ra điểm này, có một luồng năng lượng cương khí, không có một tia tà khí nào.
“Người nào đã nói Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi!” Vừa mới đến hắn ta đã lôi kéo tay Hứa Thanh Ứng truy hỏi.
Hứa Thanh Ứng chỉ Từ Dương, nói: “tông chủ đại nhân, chính là vị tiểu hữu này.”
Vương Kiếm Phách đến bên cạnh Từ Dương, ánh mắt ngưng lại, một cỗ uy áp cực lớn như cự triều cuốn về phía Từ Dương.
Vù vù.
Ngay cả ghế Từ Dương ngồi cũng phát ra âm thanh trầm thấp, như có thể hóa thành bột mịn bất cứ lúc nào.
Từ Dương ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Vương Kiếm Phách. Lập tức, Vương Kiếm Phách như bị sét đánh, thế uy áp vừa rồi ngưng tụ cũng nhanh chóng sụp đổ.
Từ Dương cúi đầu, tiếp tục uống trà, thái độ vô cùng bình thản.
Vương Kiếm Phách sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại.
Khi lần nữa nhìn về phía Từ Dương, sắc mặt trở nên vô cùng cung kính.
“Đại nhân thứ tội.” Vương Kiếm Phách chắp tay cung kính nói.
Từ Dương không có ý truy cứu ông ta, hắn biết Vương Kiếm Phách nhìn thấy hắn dáng dấp trẻ tuổi, tu vi vẫn chỉ ở Luyện Khí kỳ nên dò xét một chút mà thôi.
“Không sao.” Từ Dương nói.
“Vừa rồi đại nhân nói Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi, chuyện này là thật sao?” Vương Kiếm Phách hỏi.
“Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì.” Từ Dương thản nhiên nói.
“Có điều, nói trốn đi thì không quá chính xác mà phải nói Ma Thiên Cuồng Giao được thả ra.”
Từ Dương nhìn dáng vẻ ngẩn ra của Vương Kiếm Phách, hắn đã xác định được mình tìm nhầm chỗ.
“Thả ra, lời này có ý gì?” Vương Kiếm Phách gãi gãi da đầu, không hiểu.
Từ Dương nói ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
Sau khi Vương Kiếm Phách nghe xong, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
“Là ai làm? Nếu hung thú mất khống chế, toàn bộ quận Thiên Vũ không ai có thể chế phục, đến lúc đó chắc chắn sinh linh đồ thán, người chết còn thê thảm hơn nhiều.”
Vương Kiếm Phách đấm ngực dậm chân, hai mắt như bốc hỏa, nhìn ra vô cùng tức giận.
“Bình tĩnh đi.” Từ Dương uống một ngụm nước trà, nói.
“Cho nên, ta mới tìm các ngươi, xem rốt cuộc là ai dám thả yêu thú kia ra.”
Vương Kiếm Phách cũng gật đầu tán thành. “Không sai, nếu chuyện này Vạn Kiếm Tông biết là ai làm, chúng ta sẽ lột da bọn họ.”
Từ Dương chợt nhớ tới những người có huyết mạch thuần dương xui xẻo kia, nói: “À đúng rồi, những người có huyết mạch thuần dương kia bây giờ đã không có tác dụng gì, hãy thả bọn họ đi.”
Vương Kiếm Phách gật đầu, trong mắt hiện lên một tia áy náy. “Đương nhiên, bây giờ chúng ta sẽ thả bọn họ ra liền.”
......
Sau khi hàn huyên cùng tông chủ Vạn Kiếm Tông vài câu, Từ Dương cũng rời đi.
Trên đường đi, vừa điều khiển Linh thuyền Từ Dương vừa cảm giác hắn như một con ruồi không đầu, đi tìm lung tung như vậy cũng không được.
“Rốt cuộc trong những tông môn này, ai mới là người coi trời bằng vung, mạo hiểm thả Ma Thiên Cuồng Giao ra.”
Nghĩ một lát, mặc dù bọn họ ở quận Thiên Vũ đã lén làm không ít chuyện xấu xa.
Nhưng bên ngoài những tông môn này đều vô cùng chính trực.
“Đúng rồi, Ma Vân Tông.” Bỗng nhiên, Từ Dương nhớ tới còn có Ma Vân Tông.
Dù bề ngoài hay bên trong tông môn này là tà giáo.
Công pháp bọn họ tu luyện đều là công pháp âm tà.
“Có thể do bọn họ làm.” Từ Dương bỗng nhiên nghĩ đến.
Lúc nghĩ tới chuyện này, Từ Dương đột nhiên chuyển hướng đi về phía Ma Vân Tông.
......
Ma Vân Tông có sơn môn to lớn, khí thế mạnh mẽ. Mặc dù những tông môn khác nhìn Ma Vân Tông như một ma tông nhưng người Ma Vân Tông thì không như vậy.
Bọn họ sửa sang sơn môn của mình khí thế lẫm liệt hơn nhưng tông môn khác.
Từ Dương đạp vào sơn môn, bên trong ánh mắt có sát ý lẫm liệt.
Bên trong Ma Vân Tông có một cỗ sát khí khiến người ta sợ hãi, chính là sát khí của Ma Thiên Cuồng Giao.
Khi Từ Dương đạp vào sơn môn, hai người Trúc Cơ kỳ khí thế hung hăng quát lớn: “Ngươi là ai? Không phải đệ tử Ma Vân Tông thì không được vào.”
Từ Dương quay đầu nhìn vào mắt hai người này, sắc mặt hai đệ tử Trúc Cơ kỳ lập tức trở nên xám xịt, hoảng sợ vô cùng, như cừu non đối diện với móng vuốt của sói đói.
“Chết!” Từ Dương thốt ra một chữ, hai tên đệ tử Trúc Cơ kỳ lập tức như hứng trọn một đòn thật mạnh, thất khiếu chảy máu, trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
“Có ai không? Có người tấn công sơn môn.” Nhưng vào lúc này, một vài đệ tử trông coi sơn môn hoảng sợ kêu lên.
Cùng lúc đó tiếng chuông báo động vang lên khắp Ma Vân Tông.
Ào ào ào......
Bóng người nhanh như chớp lướt qua.