Chương 62: Cướp sạch
“Ngươi làm gì vậy, vừa nãy ngươi đâu có như này?” Từ Dương cười tủm tỉm nói.
Phương Ẩn lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, nếu hắn ta sớm biết Từ Dương lợi hại như vậy, hắn ta tuyệt đối sẽ không dám dùng thái độ đó.
“Đại nhân, vừa nãy có chỗ mạo phạm, mong rằng đại nhân thứ tội.” Phương Ẩn run run nói.
Từ Dương gật đầu nói: “Được rồi, ta đã biết, vậy ngươi nói đi, bây giờ ngươi muốn làm gì.”
“Cố ý tới xin đại nhân thứ tội.” Phương Ẩn nói.
Từ Dương cười lạnh nói: “Ha ha ha, ngươi có tội gì?”
Phương Ẩn càng đổ mồ hôi lạnh. Lời này Từ Dương rõ ràng là nói mát mà.
“Tội bất kính ạ.” Phương Ẩn suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ha ha, tội bất kính à, tạm gác lại chuyện đó qua một bên đi, chúng ta nói về con yêu thú này trước.” Từ Dương chỉ vào Ma Thiên Cuồng Giao, lạnh lùng nói.
Phương Ẩn nghe vậy thì trầm lòng xuống, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngất đi.
Bây giờ hắn ta sợ nhất Từ Dương sẽ truy cứu chuyện về Ma Thiên Cuồng Giao. Hắn ta đã phải mạo hiểm đánh đổi việc bị cả thiên hạ phỉ báng đối đầu mà thả con yêu thú này ra.
Hơn nữa, Ma Thiên Cuồng Giao cũng không quy phục Ma Vân Tông bọn họ, chỉ là giữa Ma Vân Tông và Ma Thiên Cuồng Giao có giao dịch, Ma Thiên Cuồng Giao tạm thời ở lại Ma Vân Tông.
“Chuyện này, chuyện này, chúng ta cũng chỉ là muốn Ma Thiên Cuồng Giao làm linh thú hộ sơn cho chúng ta mà thôi, không có ý gì khác.” Phương Ẩn có chút chột dạ nói.
“Thật vậy sao?” Từ Dương lại cười gằn hỏi.
“Ma Thiên Cuồng Giao các ngươi thả nó ra khỏi phong ấn, có từng nghĩ nếu Ma Thiên Cuồng Giao mất khống chế, các ngươi sẽ phải làm gì hay không?”
“Chuyện này, không phải còn có đại nhân sao?” Một người khác yếu ớt nói.
Từ Dương nhìn người kia, cũng không còn tâm tình nói nhảm với đám người này.
“Ta có thể không truy cứu, nhưng mà ta muốn tới thương khố của các ngươi một chuyến, chắc là không có vấn đề đúng không?”
Từ Dương tin tưởng hắn hỏi như vậy, mọi người đều sẽ hiểu ý hắn.
Phương Ẩn biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài nói: “Dạ, tuân lệnh đại nhân.”
Mặc dù Phương Ẩn rất không cam tâm, nhưng mà hắn ta có thể làm sao bây giờ, một vị tiền bối có thể một cước đá chết Ma Thiên Cuồng Giao, diệt Ma Vân Tông bọn họ còn không phải là chuyện quá đơn giản sao?
. . .
Từ Dương được Phương Ẩn dẫn đường đi đến thương khố Ma Vân Tông.
Quả nhiên, trong này có không ít bảo bối. Đủ loại linh kiếm đan dược công pháp.
Đây là tích lũy, nội tình của cả một tông môn, Ma Vân Tông truyền thừa hơn ngàn năm, bây giờ chính là thời điểm Ma Vân Tông cường thịnh nhất, bảo bối tất nhiên là có không ít.
Những vật này mà đặt ở một vạn năm trước, Từ còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. Nhưng mà bây giờ Thiên Lam Tông nghèo rớt mồng tơi, trong thương khố cơ bản đã rỗng tuếch.
Cho nên Từ Dương vung tay lên hút hết tất cả đồ vật vào trữ vật không gian của mình.
Phương Ẩn nhìn gia nghiệp tổ tông cứ như vậy biến mất, trong lòng vô cùng tức giận, lại không dám nói, ngược lại, hắn ta còn phải cố nặn ra nụ cười tươi.
Nhưng được một lúc thì không chịu nổi nữa, dưới sự kích thích mãnh liệt, Phương Ẩn khí cấp công tâm, mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh. . .
. . .
Ngày thứ hai, toàn bộ quận Thiên Vũ bắt đầu truyền tai nhau truyền thuyết về Ma Vân Tông. Bởi vì từ trưởng lão cho tới đệ tử Luyện Khí kỳ Ma Vân Tông đã bắt đầu xuống núi ăn xin. . .
Từ Dương không chỉ dỡ sạch thương khố Ma Vân Tông, mà còn độc ác cướp sạch những gì trên người từ trưởng lão cho tới đệ tử Luyện Khí kỳ.
Ngay cả sơn môn khoáng đạt đầy khí thế kia cũng bị mang đi nốt.
Bây giờ Ma Vân Tông đã có thể gia nhập Cái Bang.
. . .
Từ Dương trở lại Thiên Lam Tông, ngày đầu tiên đã tuyên bố, Từ Dương muốn ban thưởng bảo vật cho đệ tử, nên gọi hết đệ tử tập trung về quảng trường.
Đám người rộn ràng chen lấn, vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Từ Dương trên đài cao.
“Khụ khụ, tất cả mọi người an tĩnh lại một chút, chừa ra một khoảng trống, ta để bảo vật lên đó, các ngươi thấy thích cái gì thì lấy cái đó.” Từ Dương lớn giọng nói.
Từ Dương tung tay lên, bảo vật chồng chất như núi bay ra giữa quảng trường.
Mùi thơm ngát của đan dược, hàn quang sáng bén của vũ khí chứng tỏ đây không phải rác rưởi, mà thực sự là bảo vật.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Như này cũng quá nhiều rồi, Từ Lão Tổ rốt cuộc đã đi cướp ở đâu vậy.
“Đám Kim Đan kỳ các ngươi tranh đoạt với bọn họ làm gì, đừng có ánh mắt hạn hẹp như thế, ta giữ lại cho các ngươi thứ tốt hơn rồi, bây giờ các ngươi đi duy trì trật tự, nếu ai đánh nhau cướp đoạt, các ngươi phạt những người đó cho ta.” Từ Dương còn không quên nói với đám trưởng lão Kim Đan kỳ.
Những tu sĩ Kim Đan kỳ nghe vậy thì hết sức phấn khởi, sau khi vội vàng nói tạ thì tay chân mau lẹ đi duy trì trật tự.
Lúc này Lăng Thanh Thù đi tới, nhìn bảo vật chất đống như núi, không nhịn được mà hỏi: “Lão tổ, những vật này nhiều như vậy, không phải là ngài ra ngoài cướp sạch một tông môn nào đó chứ?”
“Không sai, ta đúng là cướp sạch một tông môn đó.” Từ Dương rất sảng khoái gật đầu nói.
Lăng Thanh Thù sững sờ, vừa rồi nàng cũng chỉ tùy tiện hỏi bừa thôi, không ngờ sự thật lại là như vậy.
Nàng không khỏi nhìn lại Từ Dương, không biết nên nói gì cho phải.
“Đi, chúng ta vào sơn môn.” Từ Dương nói.
“Chúng ta vào sơn môn làm gì.” Lăng Thanh Thù nghi ngờ hỏi.
“Sơn môn của chúng ta đã nát đến mức trông không ra dáng một cái sơn môn rồi, ta cướp được một cái sơn môn mới khá tốt, sửa sang lại chút là được, lấy tạm đi.” Từ Dương nói.
Lăng Thanh Thù nhìn Từ Dương với vẻ mặt quái dị, nếu như nàng không hiểu sai, vậy thì Từ Lão Tổ đã ra bên ngoài đoạt hẳn một cái sơn môn về. . . really?
Từ Dương đi tới trước sơn môn Thiên Lam Tông, nhổ bay cái sơn môn đổ nát lên rồi dứt khoát ném đi, sau đó đặt sơn môn Ma Vân Tông vào vị trí cũ.
Khi có một sơn môn đầy khí thế, toàn bộ Thiên Lam Tông lập tức trông khang trang hơn hẳn.
Lăng Thanh Thù cười khổ nói: “Từ Lão Tổ, bên trên sơn môn này viết Ma Vân Tông kìa.”
Từ Dương nhướng mày, rồi tung người lên, trên tay xuất hiện một thanh linh kiếm, chỉ vài đạo kiếm quang lướt thoáng qua, ba chữ Ma Vân Tông đã bị Từ Dương nạo sạch xuống.
Sau đó với nét bút rồng bay phượng múa, Từ Dương khắc ra ba chữ Thiên Lam Tông.
Từ Dương lại đáp xuống đất, thu kiếm, nhìn sơn môn mới, hài lòng mỉm cười nói: “Lăng Thanh Thù, ngươi thấy chữ này được không?”
Lăng Thanh Thù nhìn sơ một chút, không cảm thấy gì, nhưng mà càng nhìn lâu, nàng càng thấy kinh hãi, bởi vì phảng phất như có thứ gì đó đang nắm chặt lấy trái tim của nàng, khiến nàng thở thôi cũng thấy khó khăn.