Chương 81: Phệ Minh Thố
Triệu Bằng cười ha ha, vẻ mặt cổ quái nói: “Tiểu hữu, ngươi không nên nhìn ta còn còn trẻ mà nói như vậy, kỳ thực ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, bởi vì khi còn niên thiếu uống dưỡng nhan đan nên mới giữ được bộ dáng thiếu niên mà thôi.”
Từ Dương chớp mắt vô tội nói: “Thật ra ta và ngươi cùng một dạng người, ta cũng đã mười vạn tuổi rồi nhưng không biết vì sao ta vẫn giữ mãi dáng vẻ thiếu niên này.”
“Tiểu hữu nói đùa… ” Triệu Bằng khẽ nói.
Từ Dương bĩu môi, vì sao mỗi khi hắn nói thật đều không có ai tin chứ?
Mà Lăng Thanh Thù với vẻ mặt không biểu cảm gì, lúc này trong lòng cảm thấy choáng ngợp. Nàng biết Từ Lão Tổ sống rất lâu, thế nhưng thời gian mười vạn năm thì thật quá kinh khủng.
Nàng nhìn Từ Dương trong lòng thầm nghĩ, không biết lời hắn nói là thật hay giả?
…
Mấy người vừa nói cười, rất nhanh trở vào rừng cây, về tới nơi vừa rồi có người.
Không ít người đưa mắt nhìn về phía Từ Dương, trong ánh mắt vừa tìm kiếm vừa tò mò.
Bây giờ thiếu niên áo trắng lần nữa ẩn giấu đi tu vi, không ai có thể nhìn ra hắn là tu sĩ Động Thiên cảnh.
“Cmn, không ngờ người này không chết? Thật thú vị.”
“Ba tên Nguyên Anh kỳ vừa rồi đâu, tại sao không trông thấy bọn họ đi ra?”
“Ngươi ngốc à, chắc chắn chết rồi, ba người này sống sót đi ra, ba người kia chắc chắn chết.”
“Cmn, không nhìn ra, lại có cường giả ẩn núp! Chỉ trong chốc lát đã kết thúc cuộc chiến, miểu sát sao?”
Không ít người nghị luận ầm ĩ, sau đó kéo dài khoảng cách với Từ Dương.
Từ Dương sờ mũi, cười khổ.
“Tiểu hữu, ta đã chờ ở chỗ này hai ngày rồi nhưng không có cường giả nào, không bằng chúng đến chỗ khác thử xem sao?” Triệu Bằng hỏi ý kiến Từ Dương.
Từ Dương không quá để tâm, tùy ý nói: “Mọi chuyện ngươi tự quyết đi.”
“Ài, chỉ còn một ngày nữa chúng ta nhất định phải đến chỗ kia, mấy ngày nay ta tìm kiếm đồng đội đi cùng, chờ ở Đảo Dữ sơn này mấy ngày cũng không phát hiện cường giả nào có thể đi cùng.”
Nói đến đây vẻ mặt Triệu Bằng có chút phiền muộn.
Từ Dương im lặng lắc đầu nói: “Ba mươi dặm về phía trước có một người tu vi Động Thiên cảnh, ta cảm thấy ngươi có thể đi thử xem.”
Triệu Bằng không thể tin nhìn Từ Dương, hỏi: “Tiểu hữu, ngươi nói thật sao?”
Triệu Bằng vô cùng ngạc nhiên, bởi vì một tu sĩ Động Thiên cảnh như hắn lại không phát hiện phía trước có tu sĩ Động Thiên cảnh nhưng Từ Dương lại dễ dàng phát hiện ra.
Chẳng phải điều ngày có nghĩa là thần thức của Từ Dương còn cường đại hơn hắn ta sao?
“Ta lừa ngươi làm gì, tên có tu vi Động Thiên cảnh kia ẩn giấu tu vi, đang nướng đồ ăn trong sơn động.” Từ Dương thản nhiên nói. “Nếu ngươi không tin thì đi xem một chút là được rồi.”
Triệu Bằng gật đầu, cảm thấy lời của Từ Dương cũng có lý. Phía trước có tu sĩ Động Thiên cảnh hay không, chẳng phải đi xem sẽ biết sao?
Từ Dương dẫn đầu rời đi, quả nhiên, trên sườn núi phía trước đó phát hiện một cái sơn động.
Trong sơn động có khói tỏa ra.
Còn có một con gà đang nướng.
Từ Dương cười khẽ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Người này thật thú vị, bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ đến Thâm Hải Lam Tâm, một Động Thiên cảnh như hắn lại ở chỗ này nhởn nhơ ăn đồ nướng.”
Đi đến trước sơn động, nhìn vào bên trong xem xét, quả nhiên nhìn thấy một lão đầu, râu tóc bạc trắng nhưng tinh thần rất khỏe mạnh đang nướng thịt.
Lão đầu này với một thân khí tức nội liễm, nhìn qua giống như lão đầu bình thường, có điều hai mắt sáng ngời, thỉnh thoảng bộc phát ra tinh quang.
Lão đầu này tên là Hoàng Thiên, là một tu sĩ Động Thiên nhị trọng.
“Mấy vị đến đây để làm gì?”
Hoàng Thiên một tay vuốt vuốt những sợi râu trắng muốt, tay còn lại lật qua lật lại gà nướng, hai mắt mờ đục như lóe lên tinh quang.
Một đống vật liệu gỗ nhìn như bình thường, trên mặt đất bốc lên tia lửa màu xanh nhạt, nhiệt độ cao dọa người.
Gà nướng được đốt trên ngọn lửa này lâu dần chuyển sang màu vàng nâu, tản ra mùi thơm mê người, khiến người ngửi phải thèm nhỏ dãi.
“Ngươi nướng không ngon.” Từ Dương lắc đầu vừa cười vừa nói.
Lão đầu kia nghe vậy, lập tức vểnh râu trừng mắt, nhìn về phía Từ Dương tức giận chất vấn. “Ngươi nói cái gì, ngươi lại dám nói lão phu nướng không ngon?”
Từ Dương gật gật đầu. “Đương nhiên là không ngon, mặc dù màu sắc và hương vị đều đủ, nhưng mà thiếu hồn.”
“Thiếu hồn? Hừ, lão phu sống hơn ngàn năm, cũng nướng hơn ngàn năm, còn cần một tiểu bối như ngươi tới chỉ trỏ sao?”
Hoàng Thiên tỏ vẻ không vui, vẻ mặt thèm muốn nhỏ dãi vừa rồi đã không còn sót lại chút gì.
Nhìn gà nướng vàng óng, màu sắc hương vị gà nướng đủ chuẩn nhưng Hoàng Thiên chỉ cảm thấy trong lòng no ngang.
“Được, ba người các ngươi đã thành công khiến lão phu mất hứng thú, bây giờ có thể nói xem các ngươi đến đây làm gì chưa?”
“Ngươi cũng đến tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm đúng không? Ta có được manh mối về nó. Ta cảm thấy Thâm Hải Lam Tâm chắc chắn ở đó, nhưng nơi này vô cùng nguy hiểm, cho nên ta muốn tìm nhiều người kết hợp đi cùng.” Triệu Bằng nói.
Hoàng Thiên nghe xong, gương mặt lão tỏ vẻ không chút hứng thú, Triệu Bằng nói hồi lâu, Hoàng Thiên cũng không ừ hử gì thêm.
“Ta nói nhiều như vậy đến cùng ngươi có đi hay không?” Triệu Bằng không kiềm chế được muốn bốc hỏa, hỏi.
Hoàng Thiên ngừng động tác trên tay, mày nhíu chặt, hơi cười nói:
“Ngươi muốn ta đi theo các ngươi, được thôi, cũng không phải không thể.”
Dừng một chút, lão lại nói tiếp.
“Vừa rồi tiểu tử này nói ta nướng không ngon, vậy hắn ta phải nướng cho ta xem hắn nướng thế nào, để lão phu mở rộng tầm mắt, nếu ta phục ta liền theo các ngươi.”
Nói xong, ánh mắt Hoàng Thiên nhìn về phía Từ Dương, cười vui vẻ.
Nhưng một cỗ uy áp nhàn nhạt từ trên người lão tản ra, đè ép về phía Từ Dương.
Răng rắc......
Lập tức mấy khối đá lớn xung quanh dưới sự uy áp này đã nhanh chóng biến thành bột mịn.
“Ngươi muốn làm gì?” Từ Dương ngẩng đầu hỏi, khóe mắt hẹp dài nổi lên hung quang.
“Ồ, tiểu tử nhà ngươi vẫn rất lợi hại, lại có thể chống lại uy áp của ta.”
Hoàng Thiên ngạc nhiên thốt lên, uy áp vừa rồi lão phóng ra đã nhanh chóng thu về.
Khóe miệng Từ Dương lướt qua nụ cười nhạt, nói: “Được, cũng đã lâu rồi ta không nướng qua thịt rừng, để ta thử xem.”
Hoàng Thiên đưa Phệ Minh Thố cho Từ Dương, vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
“Phệ Minh Thố?” Từ Dương nhìn con thỏ nhỏ tròn trịa trên tay, hơi kinh ngạc.
Phệ Minh Thố, đây là một hung thú thượng cổ, mặc dù không có tên trong bảng xếp hạng nhưng luân lạc đến biến thành nguyên vật liệu để nướng thì quá thảm.