Luyện Khí Mười Vạn Năm (Dịch)

Chương 85 - Tàn Hồn

Chương 85: Tàn hồn

Nếu không phải Hoàng Thiên bị ngốc thì chính là Hoàng Thiên có thể dựa vào chính mình, căn bản không sợ năm người này.

“Lại thêm một tên điên không sợ chết.” Mấy tên hắc y nhân liếc mắt nhìn nhau một cái, cười nói.

“Hôm nay ta muốn xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì khiến chúng ta ăn không hết gói đem đi.” Lúc năm tên đó vừa nói, cũng lập tức xuất ra một quyền đánh về phía Từ Dương.

Từ Dương không trốn, cũng không nhúc nhích, mà đưa mắt nhìn về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhe hàm răng già nua, chậc chậc chậc nói: “Ta bội phục dũng khí của ngươi! Nếu đã muốn chết, ta đành cố mà thành toàn cho ngươi vậy!”

Một đạo kiếm quang màu trắng chợt lóe lên, tu sĩ Động Thiên cảnh kia còn không kịp nhìn rõ ràng, trên cổ đã xuất hiện một lỗ máu……

Vẻ mặt hắn ta không thể tin được che lại lỗ máu trên cổ, từ từ ngã xuống mặt đất.

Rầm……

Bốn tu sĩ Động Thiên cảnh còn lại không thể tin được nhìn Hoàng Thiên, lại nhìn thi thể đồng bạn nằm trên mặt đất.

“Ngươi là cường giả Nguyên Thần cảnh!”

Lần này đến lượt mấy tên tu sĩ Động Thiên cảnh bị dọa tiểu ra quần.

Tu sĩ Nguyên Thần cảnh tuy rằng chỉ cao hơn một chút so với tu sĩ Động Thiên cảnh, nhưng chênh lệch lại khác nhau như trời với đất.

Một tu sĩ Nguyên Thần cảnh có thể đánh một ngàn tên tu sĩ Động Thiên cảnh mà không hề thở dốc.

Nếu Hoàng Thiên thật sự là tu sĩ Nguyên Thần cảnh vậy bọn họ còn chơi cái rắm, lựa chọn tốt nhất là cắt cổ tập thể.

Từ Dương lắc đầu, nói: “Hắn không phải tu sĩ Nguyên Thần cảnh, hắn là một Động Thiên cảnh có thể chất đặc thù.” Hoàng Thiên nghe Từ Dương nói, cười đáp lại: “Tiểu hữu thật sự không đơn giản, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra điểm mấu chốt của ta.”

Nói rồi, Hoàng Thiên lại quay đầu chuyển hướng về phía mấy tên tu sĩ Động Thiên cảnh kia, nói: “Vừa rồi tiểu hữu nói cái gì, các ngươi nghe không hiểu sao. Chạy nhanh cho ta, mau buông Thâm Hải Lam Tâm xuống. Nếu không thì ta sẽ khiến cho các ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này.”

Mấy tên tu sĩ Động Thiên cảnh cũng sắp khóc. Khổ sở tìm kiếm hơn hai vạn năm, thật vất vả mới tìm được, không ngờ rằng giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

Bọn họ hiện tại muốn khóc thì thế nào.

Không có cách nào, tuy rằng Hoàng Thiên không phải tu sĩ Động Thiên cảnh, nhưng cũng là tồn tại có thể hạ gục bọn họ trong nháy mắt. Để chọn giữa Thâm Hải Lam Tâm trước mặt và sinh mệnh, bọn họ không chút do dự lựa chọn sinh mệnh.

Lập tức ném Thâm Hải Lam Tâm xuống rồi bỏ chạy.

Triệu Bằng lúc này đứng lên, ôm lấy cái eo suýt chút nữa bị đánh gãy, từng bước đi đến trước mặt Từ Dương.

Lúc này, Triệu Bằng đã không biết nói gì.

Triệu Bằng vốn dĩ cho rằng ở trong số mấy người này thì hắn ta được xem như người mạnh nhất, nhưng hiện tại xem ra, hắn ta vẫn quá ngây thơ rồi.

Từ Dương sâu không lường được. Hoàng Thiên sâu không lường được. Ngay cả Lăng Thanh Thù vẫn luôn ở bên cạnh chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, hắn ta cũng cảm giác sâu không lường được.

“Từ Dương tiền bối, Thâm Hải Lam Tâm này……”

Triệu Bằng xấu hổ, muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy, có chuyện gì?” Từ Dương nhàn nhạt hỏi.

“Chuyện là, ta chỉ muốn một mảnh lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, không biết……”

Triệu Bằng nhỏ giọng nói.

Từ Dương cũng muốn trợ giúp Triệu Bằng một chút, nhưng Triệu Bằng muốn Thâm Hải Lam Tâm, quả thực chính là đang nằm mơ.

“Chuyện này ngươi không cần suy nghĩ, ta nói thẳng với ngươi, nếu như ngươi thật sự tính toán muốn một mảnh lá cây của Thâm Hải Lam Tâm, ta sẽ khiến ngươi ở lại chỗ này hôn mê không tỉnh.” Lời Từ Dương nói chính là đánh đòn cảnh cáo cho Triệu Bằng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Từ Dương, hắn ta đã biết Từ Dương không phải nói đùa với mình.

Tốt thôi, đều là đại ca hết……

Triệu Bằng lúc này cảm thấy khóc không ra nước mắt.

“Nhưng ta biết một vài biện pháp khác, có thể cứu sống đạo lữ của ngươi. Nếu ngươi tin tưởng thì có thể để ta làm thử xem.”

Đôi mắt Triệu Bằng vừa mới ảm đạm lại sáng ngời lên, kinh hỉ hỏi Từ Dương: “Ngươi nói đều là sự thật ư?”

“Ta lừa ngươi thì ta được lợi gì sao?” Từ Dương nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Tâm Triệu Bằng vừa mới chết lại bốc cháy lên ngọn lửa hy vọng.

Từ Dương không để ý đến Triệu Bằng, dùng thần thức thật cẩn thận câu thông với Thâm Hải Lam Tâm.

Sau đó Từ Dương chỉ thấy mừng như điên.

Bên trong Thâm Hải Lam Tâm thật sự có linh hồn của Bạch Liên Tuyết!

Nhưng điều khiến hắn vô cùng lo lắng chính là, linh hồn của Bạch Liên Tuyết đã không còn đầy đủ, gần như đã sắp đến mức hồn phi phách tán.

“Đồ đệ à, ta thực xin lỗi ngươi……”

Từ Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Cũng may, Bạch Liên Tuyết đã là linh hồn, ký sinh ở bên trong Thâm Hải Lam Tâm, chỉ cần Thâm Hải Lam Tâm không gặp tổn thương, tàn hồn kia của Bạch Liên Tuyết sẽ không sao.

“Nếu đã có được Thâm Hải Lam Tâm thì chúng ta đi lên trước rồi tính.” Từ Dương nhàn nhạt nói.

Hoàng Thiên thì không sao cả, chỉ có sắc mặt Triệu Bằng là tối sầm, phi thường khó coi.

“Triệu Bằng, ngươi không cần lo lắng, ta có biện pháp khác có thể cứu đạo lữ của ngươi.” Từ Dương biết tâm tình của Triệu Bằng nhưng để Từ Dương đưa Thâm Hải Lam Tâm cho Triệu Bằng, hiển nhiên là chuyện không thể, chỉ có thể lựa chọn an ủi hắn ta một chút.

Kế tiếp, mấy người họ phải bay ra khỏi lốc xoáy.

Chỉ thấy Từ Dương móc ra một cái linh thuyền, ngồi lên, sau đó chậm rãi bay lên.

Hoàng Thiên thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng không nhịn được run rẩy vài cái.

Ông ta thật sự là không thể hiểu……

Từ Dương giả vờ quá giỏi, còn giả vờ đang ở Luyện Khí kỳ…… Luyện Khí kỳ có người như vậy sao? Ông ta không khỏi cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Mấy người rất nhanh bay ra khỏi lốc xoáy, nhưng vừa mới bay ra khỏi lốc xoáy, nhìn đến không trung xanh thẳm.

Đúng lúc này.

Bỗng nhiên, từ bên cạnh bay tới hai tên tu sĩ Động Thiên cảnh, một phen nhấc bổng Lăng Thanh Thù lên.

Sau đó một đạo tàn ảnh xẹt qua, biến mất không thấy……

Mấy tu sĩ Động Thiên cảnh này chính là bốn tu sĩ Động Thiên cảnh vừa rồi ở dưới lốc xoáy kia.

Từ Dương nhìn phương hướng mấy người kia biến mất, tỏ vẻ có chút ngốc lăng.

“Mẹ nó, mau đuổi theo đi!” Từ Dương kinh ngạc kêu lên.

Tiếng nói vừa dứt, Từ Dương dẫn đầu điều khiển linh thuyền đuổi theo.

Tuy rằng tốc độ của linh thuyền đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ là vô cùng nhanh chóng, nhưng ở trước mặt tu sĩ Động Thiên cảnh thì chính là sên bò.

Vừa rồi tốc độ của bốn tu sĩ Động Thiên cảnh kia lại càng nhanh hơn so với những tu sĩ Động Thiên cảnh khác vài phần.

“Tiểu hữu, ta cảm thấy, giờ khắc này, ngươi không cần giả vờ yếu nữa đi.” Hoàng Thiên nhịn không được nói.

“Ta giả vờ muội muội ngươi, ta thật sự không biết bay!” Từ Dương tức giận nói.

“Ngươi chạy đuổi theo nhanh cho ta, về sau ngươi muốn ăn cái gì, ta đều làm cho ngươi.” Từ Dương lớn tiếng nói.

Lăng Thanh Thù ngàn vạn không được xảy ra chuyện, đừng chỉ vừa mới tìm thấy tàn hồn đồ đệ Bạch Liên Tuyết bị mất suốt hai vạn năm mà lại làm mất Lăng Thanh Thù.

Bình Luận (0)
Comment