Chương 87: Nháy mắt hạ gục
Từ Dương thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng tức khắc giận dữ, cũng không nói lời vô nghĩa, trong tay chợt lóe lên một đạo kiếm quang màu trắng, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi hướng về phía tu sĩ Động Thiên cảnh kia.
Tốc độ kiếm quang của Từ Dương cực nhanh, mấy tên tu sĩ Động Thiên cảnh kia chỉ kịp làm một vài động tác phòng ngự đơn giản.
Nhưng loại phòng ngự đơn giản đó, sao có thể phòng được kiếm quang của Từ Dương.
Kiếm quang của Từ Dương, mang theo thế như lôi đình, chém xuyên qua tầng phòng ngự của bọn họ giống như cắt giấy vậy.
Giây tiếp theo, những tu sĩ Động Thiên cảnh kia đã biến thành một đám sương máu, tiêu tán ở trong thiên địa.
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.
“Lăng Thanh Thù, ta không thể bay, ngươi tự lại đây đi.” Từ Dương giải quyết hai người chế trụ Lăng Thanh Thù xong, lại thấy Lăng Thanh Thù ngây ngốc tại chỗ, không khỏi có chút nôn nóng nói.
Vẻ mặt Lăng Thanh Thù đang trì trệ tức khắc phản ứng lại đây, vừa bước ra ngoài đã chạy như bay đến cạnh Từ Dương.
Dạ Lăng Huyết lúc này đang ở trong trạng thái hỗn loạn, vừa rồi hắn ta thấy, tiểu bối Luyện Khí kỳ Từ Dương này, trong nháy mắt đã hạ gục mấy tên tu sĩ Động Thiên cảnh.
Con mẹ nó, nháy mắt hạ gục tu sĩ Động Thiên cảnh ư? Đây tuyệt đối không phải Luyện Khí kỳ.
Dạ Lăng Huyết cảm giác vừa rồi mắt của hắn ta bị mù, vậy mà không thấy rõ ràng tu vi thật của Từ Dương, vẫn luôn cho rằng Từ Dương chẳng qua là một con gà Luyện Khí kỳ yếu nhược.
Làm Hải Ma Tông thiệt hại mấy tu sĩ Động Thiên cảnh.
Lúc nghĩ đến đây, hắn ta có chút đau lòng.
“Giết hắn!” Dạ Lăng Huyết phẫn nộ hét lớn một tiếng, chất giọng khàn khàn làm người buồn nôn phảng phất như phát ra từ oan hồn dưới địa ngục, gào rống khó nghe như nhau.
“Sát!” Những tu sĩ Động Thiên cảnh, nghe thấy tiếng Dạ Lăng Huyết gào rống, đủ loại chiêu thức từ trên tay bọn họ xuất ra, hướng về phía Dạ Lăng Huyết.
Tức khắc, thiên địa biến sắc, sấm chớp lóe lên, đáy đại dương cũng bởi vì linh khí dao động kịch liệt, nổi lên từng đợt sóng bạc khổng lồ cao hơn trượng.
Mấy tu sĩ Động Thiên cảnh, đủ để khiến sông cuộn biển gầm.
“Từ Lão tổ……” Lăng Thanh Thù nhìn thấy cạnh tượng này, sắc mặt biến đổi.
Ngay cả sắc mặt Hoàng Thiên cũng thay đổi mấy lần, mấy chục tu sĩ Động Thiên cảnh ra tay thì chỉ sợ ngay cả cường giả Nguyên Thần cảnh cũng không thể ứng đối.
Nhưng mà, Từ Dương thậm chí còn không thèm nhăn mày khi đối mặt với mấy chục tu sĩ Động Thiên cảnh.
Môi đỏ khẽ mở, hai chữ, chậm rãi thốt ra từ miệng Từ Dương.
“Bình tĩnh.”
Hai chữ này rơi xuống giống như có chứa pháp tắc thiên địa, những tu sĩ Động Thiên cảnh tức khắc chấn động, mất đi một nửa khí thế.
“Chết……”
Từ Dương lại lần nữa khẽ mở môi đỏ, vô số linh khí màu trắng dời non lấp biển bắn về phía những người đó.
Linh khí của Từ Dương đều là linh khí Luyện Khí kỳ, độ tinh khiết không cao, nhưng số lượng nhiều không đếm được bù lại phẩm chất kém cỏi.
Đúng vậy. Nó giống như một giọt nước không bắt mắt nhưng khi đủ nước hội tụ lại sẽ thành biển. Nó có thể làm điên đảo cả thế gian!
Từng sợi linh khí đơn độc của Từ Dương vô cùng yếu nhược. Ở trong mắt những cường giả Động Thiên cảnh này chỉ như không khí mà thôi.
Nhưng khi số lượng đủ nhiều, ngay cả những tu sĩ Động Thiên cảnh cũng cảm thấy run rẩy.
Phốc…
Phốc…
Oanh…
Một trận linh khí giao phong loạn hưởng, lần lượt từng tu sĩ Động Thiên cảnh dưới linh khí cuồng bạo của Từ Dương hóa thành sương máu.
Đối mặt với cuồng phong linh khí của Từ Dương, những tu sĩ Động Thiên cảnh đó ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không thể giữ lại.
Rất nhanh, toàn bộ tu sĩ Động Thiên cảnh đều đã chết, cũng chỉ dư lại một mình Dạ Lăng Huyết.
Nhưng hiện tại Dạ Lăng Huyết bị dọa đến tiểu ra quần. Hắn ta nhìn Từ Dương với vẻ mặt không thể tin được.
Từ Dương cũng đưa mắt nhìn về phía hắn ta, Dạ Lăng Huyết này cho Từ Dương cảm giác vô cùng quen thuộc.
Nhìn Dạ Lăng Huyết một hồi lâu, Từ Dương rốt cuộc nhớ ra hắn ta là ai, khóe miệng không khỏi mang theo một nụ cười hài hước.
“Hai vạn năm, không ngờ rằng ngươi vẫn còn sống.”
“Ta đoán, Huyết Thần Quyết của ngươi nhất định đã luyện thành.”
Lúc Dạ Lăng Huyết nghe được Huyết Thần Quyết, trong con ngươi sợ hãi càng sâu, cả người đều run rẩy vì sợ hãi!
“Ngươi là…Ngươi là Từ Dương!”
Dạ Lăng Huyết lớn tiếng kinh hô.
Tuy rằng hắn ta đã sớm biết thiếu niên trước mặt này, tên gọi là Từ Dương nhưng hiện tại hắn ta biết hàm ý thật sự của cái tên này.
“Này, xem dáng vẻ này của ngươi, chắc đã nhớ ra ta.” Từ Dương nhìn Dạ Lăng Huyết, ý cười nơi khóe miệng càng thêm nồng đậm.
Dạ Lăng Huyết cười khổ một chút, hắn ta cũng không ngờ rằng, hắn ta chưa từng quên ác ma Từ Dương này.
Dạ Lăng Huyết tự nhận chính mình là ác ma nhưng ở trước mặt Từ Dương, hắn ta chỉ như một hài tử cường tráng trông giống người trưởng thành thôi.
Mỗi ngày vào buổi tối, hắn ta đều sẽ nhớ tới tên ác ma Từ Dương này.
Nhưng mà không phải Từ Dương đã chết ở hai vạn năm trước sao? Dù thế nào đi chăng nữa, hắn ta chỉ biết hôm nay mình chết chắc rồi.
“Tiền bối, ngài vẫn trẻ tuổi như vậy.” Dạ Lăng Huyết cười khổ một chút sau đó nói.
Từ Dương khẽ gật đầu, hỏi: “Ngươi muốn biểu đạt cái gì?”
Dạ Lăng Huyết cười khổ một chút, sau đó hỏi: “Tiền bối, ta hiện tại chỉ nghĩ hỏi một vấn đề, rốt cuộc tu vi của người là gì?”
“Ta biết, hôm nay ta chết chắc rồi. Hiện tại ta chỉ muốn giải đáp vấn đề khiến ta trăn trở cả đời. Tiền bối, rốt cuộc tu vi của người là gì?”
“Tu vi của ta, kỳ thật ngươi đã sớm biết, ta chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, có cái gì hay mà nghi hoặc.”
“Chẳng lẽ đến chết ta cũng không thể biết tu vi của tiền bối sao?” Dạ Lăng Huyết lẩm bẩm nói, có chút thất vọng.
Từ Dương cũng mặc kệ Dạ Lăng Huyết rốt cuộc có bao nhiêu thất vọng, nhấc tay lên, một đạo kiếm quang hướng về phía Dạ Lăng Huyết vọt tới.
“Hai vạn năm trước ta tín nhiệm ngươi, không ngờ rằng ngươi lại phản bội ta. Ta tha cho ngươi một mạng. Hôm nay ngươi lại trêu chọc đến trên đầu ta, vậy ngươi chuẩn bị chết đi.” Từ Dương dứt lời, kiếm quang đã đâm đến bên hông Dạ Lăng Huyết.
Dạ Lăng Huyết cũng không có bất kỳ chống cự gì. Có lẽ hắn ta biết, Từ Dương muốn mệnh của mình, chống cự cũng vô dụng.
Oanh…
Kiếm quang bắn vào người Dạ Lăng Huyết. Nháy mắt thân và đầu của Dạ Lăng Huyết chia lìa, rơi vào bên trong hải dương.
Mấy chục tên tu sĩ Động Thiên cảnh ở đây cũng bị một mình Từ Dương xóa sổ.
Tất cả mọi người sợ ngây người, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Đặc biệt là Triệu Bằng. Hiện tại hắn ta cảm giác đầu có chút choáng váng. Hắn ta vừa làm chuyện ngu xuẩn gì.
Hiện tại hắn ta rất mong là Từ Dương không biết những gì hắn ta vừa nói và làm.
Nhưng mà ông trời dường như thích đùa giỡn với hắn ta…
Từ Dương chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Triệu Bằng.
Triệu Bằng lộ ra một tia cười xấu hổ, nhìn về phía Từ Dương.
Từ Dương cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Triệu Bằng.
“Vừa rồi, ta nghe thấy ngươi nói, muốn mang theo những người này tới tìm ta, phải không?”
Triệu Bằng cảm giác cúc hoa căng thẳng, tư thế oai hùng mà vừa rồi Từ Dương nháy mắt hạ gục những tu sĩ Động Thiên cảnh kia khiến cho hắn ta khắc sâu ấn tượng.
Hắn ta biết, nếu như giải thích không rõ ràng thì Từ Dương sẽ giết hắn như giết một con gà.