Luyện Kiếm

Chương 29

Dịch: Thanh Kỳ

Biên: Hoàng Hi Bình

Theo tầng quang mang dần dần sáng lên, nhiệt độ trong phòng cũng bắt đầu tăng cao.

Sau một khắc, quang mang toàn thân Thiết Kiên ngày càng thịnh, cả người dường như trở nên trong suốt, xuyên qua lớp y phục có thể thấy rõ từng đường kinh mạch đỏ đậm bừng sáng.

Pháp lực không tập trung mà di chuyển dọc theo kinh mạch, không ngừng tập hợp về phía Đan Điền.

Giờ khắc này, Thiết Kiên đã không còn cảm giác gì đối với biến hóa bên ngoài cơ thể, toàn bộ tâm trí của hắn đã chìm vào trong Đan Điền.

Chỉ thấy trong đan điền, từng điểm quang mang đỏ đậm không ngừng tụ tập. Phảng phất như hồ nước rẽ nhánh khi mùa mưa đến, toàn bộ nhánh sông chảy ngược, nước hồ dâng cao sắp sửa vỡ đê đến nơi.

Cảm nhận được loại cảm giác căng tràn truyền đến từ Đan Điền, tâm thần Thiết Kiên khẽ động, tập trung áp chế Đan Điền.

Giống như hồ nước ngưng tụ trong Đan Điền đột nhiên nhấc lên sóng to gió lớn, toàn bộ quang quang đỏ đậm do bản năng khởi xướng phản kích, hướng bốn phương tám hướng đánh tới. Thiết Kiên cảm thấy vùng đan điền truyền đến trận trận đau nhức kịch liệt, như thể muốn vỡ nát.

Tình thế tràn ngập nguy hiểm, lại chuyển biến một cách đột ngột.

Hai mắt của Thiết Kiên nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.

Hắn mạnh mẽ chống lại cơn đau, không để tâm thần phân tán, tư thế bấm quyết biến đổi, lần nữa trấn áp Pháp lực cuồng bạo về phía Đan Điền.

Trong Đan Điền, một bàn tay vô hình xuất hiện từ không trung, chậm rãi đè ép những ngọn sóng Pháp lực đang dâng trào kia xuống.

Vốn dĩ dòng pháp lực màu đỏ đang ở trạng thái khí, giờ bị cô đọng lại, chìm xuống Đan Điền rồi ngưng tụ dần. Lúc này, vấn đề đã tạm thời được giải quyết.

Thiết Kiên thở phào nhẹ nhõm.

Trong suốt quá trình này, đóa kim sắc hỏa diễm vẫn yên tĩnh lơ lửng trong Đan Điền dường như không hề bị quấy nhiễu, chỉ im lặng ở đó, có chút chập chờn.

Tuy nhiên, quang mang trên kinh mạch lại không hề suy giảm, pháp lực vẫn không ngừng chuyển đến, tiếp tục tụ lại trong đan điền.

Rất nhanh, loại cảm giác căng tràn lần nữa xuất hiện, Thiết Kiên không dám chậm trễ, tập trung tinh thần tiếp tục trấn áp.

...

Ba canh giờ chậm chạp vượt qua trong sự dày vò thống khổ.

Trong khoảng thời gian này, Thiết Kiên phải chịu đựng những thống khổ mà lấy người thường căn bản không cách nào lĩnh hội, từng lần một áp chế Pháp lực căng phồng xuống Đan Điền.

Nhưng theo sự tích lũy Pháp lực càng ngày càng nhiều, không gian hắn có thể áp súc ngày càng ít đi, thống khổ mà thể nội phải thừa nhận cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Thiết Kiên từng sống trong cảnh đào vong, trải qua bao khó khăn, sức chịu đựng thống khổ đã vượt xa người thường. Nhưng trong quá trình áp chế nhiều lần như vậy, hắn lần lượt chịu đựng loại cảm giác thống khổ khi Đan Điền bị xé rách, đã đến ranh giới sụp đổ.

"A...."

Rốt cục hắn vẫn chịu không nổi, đau đớn rên bỗng nhiên tỉnh lại, mở to hai mắt, bắt đầu thở dốc.

Chỉ thấy hắn chộp lấy một bạch ngọc bình sứ trước mặt, đổ ra một viên Bổ Nguyên đan ném vào miệng.

Để dược hiệu phát huy nhanh hơn, hắn trực tiếp nhai nuốt, cho đến khi quả đan dược vỡ nát mới nuốt vào.

Đan dược vào bụng, nó nhanh chóng tan ra rồi hóa thành linh dịch vàng nhạt, hướng bốn phía Đan Điền tràn ra, giống như màng nước trùm xuống, làm hắn đau nhức như bị kim đâm.

Ngay sau đó, cỗ linh dịch này liền thâm nhập vào Đan Điền và tu bổ những vết nứt sắp xuất hiện trên đó.

Thiết Kiên không tự chủ được căng cứng thân thể, đợi một lúc lâu, cảm giác kim đâm và xé rách khi trước dần lắng xuống, Pháp lực trong Đan Điền cũng ổn định lại.

Hắn thở ra một hơi dài, lau mồ hôi trên trán, nhưng trong nội tâm lại không có nửa điểm buông lỏng.

Bởi vì hắn biết thử thách lớn nhất "Tiểu Thiên Kiếp", sắp đến rồi.

Đúng lúc này, trong bụng của hắn truyền đến âm thanh "ục ục" trầm muộn.

Đối với bên ngoài thì âm thanh này không lớn, như thể phát ra khi bụng đói, nhưng lọt vào tai của Thiết Kiên lại tựa như lôi điện nổ vang.

Hắn vội vàng nhắm hai mắt, lần nữa nội thị Đan Điền.

Lúc này, trong Đan Điền của hắn đã phát sinh dị biến, hoàn toàn là một bộ dáng kỳ quái.

Chỉ thấy lớp sương mù bốc hơi, ngưng tụ ở tầng trên như mây đen áp đỉnh. Chính giữa mơ hồ có hồng quang chớp động, thỉnh thoảng từ trong truyền ra trận trận tiếng nổ vang.

"Ầm… "

Một tiếng sấm vang lên, một đạo hồng sắc lôi điện tráng kiện, từ trong đám "Mây đen" phóng nhanh xuống, trực tiếp bổ vào luồng Pháp lực bị áp chế phía dưới.

Pháp lực vốn đã ổn định, lại ầm ầm chấn động, có dấu hiệu nới lỏng.

Thiết Kiên căng thẳng, vội vàng vận chuyển tâm thần củng cố Pháp lực đang bạo động.

Trong tài liệu của vị tổ tiên kia từng ghi chép, thể phách và thần hồn mõi người khác biệt, tu luyện công pháp khác nhau nên thuộc tính Pháp lực khác nhau. Vì vậy cảm giác với Thiên khi Trúc Cơ, "Tiểu Thiên Kiếp" trong Đan Điền, cũng có chỗ bất đồng.

Nói cho cùng, tiểu Thiên Kiếp kỳ thực cũng không tính là kiếp số, vốn chỉ là một quá trình tất yếu rèn luyện Đan Điền, nhưng tám chín phần mười tu sĩ chịu đựng không được, mới biến thành một kiếp số với tỉ lệ thất bại cực cao.

"Oanh long long..."

Lại một hồi sấm vang lên, hồng sắc lội điện đỏ như lửa một đạo lại tiếp một đạo không ngừng bổ xuống từ trên cao. Cứ như chiếc búa trong tay luyện Kiếm sư, không ngừng trọng trọng đập xuống Đan Điền.

Thời gian thấm thoát qua, lại hơn nửa ngày.

Chạng vạng*, mây trên chân trời đỏ đậm một mảnh, giống như thiêu đốt nửa bầu trời.

Yến Tử đứng bên ngoài tiểu viện của Thiết Kiên, nhìn sang ánh chiều xa xa, lại nhìn về phía tiểu viện.

Bên trong im ắng, không có âm thanh, chỉ có ánh đèn phản chiếu ra.

"Như thế nào, lo hắn Trúc Cơ thất bại?" Lúc này, một bóng người chợt xuất huện, đứng ở cạnh nàng.

Tâm thần của Yến Tử vốn không tập trung, giật thót cả mình.

"Nhị thúc, sao thúc lại đột nhiên xuất hiện, làm con giật cả mình." Khi nhìn rõ khuôn mặt người nọ, gò má nàng hơi đỏ lên, mở miệng trách.

Người tới chính là Yến Hạng, người có tu vi cao nhất Yến gia hiện nay, kỳ thực gã vẫn luôn canh giữ bên ngoài tiểu viện.

"Haha, có thể chiếm được trái tim Yến Tử nhà ta, tiểu tử này có phúc phận không cạn a." Yến Hạng cười nói.

"Nhị thúc..." Yến Tử nghe lời ấy, hai má đỏ bừng đến tận mang tai, hờn trách nói.

"Lại nói tiếp, thiên phú của tiểu tử này thật đúng là không hợp lẽ thường, với niên kỷ như thế đã có thể nếm thử Trúc Cơ. Nếu thật sự thành công, con để hắn vào Yến gia làm rể... Về sau đừng nói là Tôn gia, dù là bốn đại thương hội trong Kinh Thành, sớm muộn gì cũng có vị trí cho chúng ta." Yến Hạng lại cười nói.

Thường ngày gã nói không nhiều, chỉ khi ở cùng đại ca và cô cháu gái trước mắt này, mới nói thêm vài lời.

Yến Tử nghe vậy, không khỏi nhớ tới đêm đó bị Thiết Kiên từ chối, vẻ mặt buồn bã.

"A!" Đúng lúc này, từ trong tiểu viện truyền ra tiếng gào thét hết sức thống khổ.

Yến Tử căng thẳng, vô thức xông vào trong đó, nhưng bị Yến Hạng lắc mình chắn trước người.

"Trúc Cơ, không phải chuyện đùa. Ngoại nhân nhất quyết không thể can thiệp, nếu không chẳng những không giúp được hắn, ngược lại hại hắn." Yến Hạng giữ chặt Yến Tử, thần sắc nghiêm túc nói.

Nghe vậy, nàng do dự chốc lát, mới đứng im, lo lắng nhìn vào nội viện.

Thời điểm này, Thiết Kiên đang khoanh chân ngồi trong phòng, toàn bộ cơ thể như một con cua bị chưng chín, da dẻ đỏ rực đổ mồ hôi đầm đìa, không ngừng có sương mù trắng bốc lên, mờ mịt đầy phòng.

Tại Đan Điền của hắn, Lôi Điện đã hoàn toàn biến mất, hiện tại chỉ có một vòng xoáy đỏ đậm xoay tròn kịch liệt, từ đó bộc phát ra lực lượng xé rách và sức hút mạnh mẽ.

Trong phòng, từng sợi thiên địa linh lực nhè nhẹ bị cỗ lực lượng này hấp dẫn, không ngừng tụ tập đến vòng xoáy, cuối cùng dung hợp vào bên trong.

Linh lực bất ngờ điên cuồng chuyển đến, làm hắn trở tay không kịp. Đan Điền lại không còn bao nhiêu không gian, lập tức bị lấp đầy, loại cảm giác căng tràn làm người ta khó chịu lại kéo tới.

Lần này Thiết Kiên không đợi cảm giác xé rách sinh ra, liền lấy ra hai quả Bổ Nguyên đan nuốt xuống, toàn lực vận chuyển tâm thần áp chế thiên địa linh lực hỗn loạn kia.

Lực lượng này cùng Pháp lực của hắn khác biệt, chúng hỗn tạp và khó áp chế hơn.

Vì vậy rất nhanh, Đan Điền của hắn trên nội bích bắt đầu xuất hiện từng sợi nứt màu đỏ lan rộng như mạng nhện, trong nháy mắt giăng đầy.

Mắt thấy nó sắp vỡ ra bất cứ lúc nào, dược hiệu của Bổ Nguyên đan căn bản không kịp tu bổ.

Trong lòng Thiết Kiên không khỏi hiện lên một tia sợ hãi, nếu đan điền vỡ ra, e rằng sẽ không đơn giản như lần trước.

Bên trong hội tụ rất nhiều Linh lực và Pháp lực, nếu không có Đan Điền trói buộc cứ mặc chúng trào ra, không bạo thể mà chết thì đúng là kỳ quái.

"Rắc!" một âm thanh rất nhỏ đột nhiên vang lên.

Bên trong thể nội của Thiết Kiên, cuối cùng không chịu nổi, sắp vỡ nát.

Gặp tình hình này, hắn không khỏi cười khổ một tiếng: "Thất bại sao?"

Ngay sau đó, âm thanh "Rắc! Rắc!" liên tục vang lên, tất cả vết nứt đã đến gần ranh giới sụp đổ.

Vào lúc này, dị biến phát sinh.

Vẫn đứng ngoài cuộc cho tới nay, đóa kim sắc hỏa diễm này hình như cũng cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên run rẩy phồng lớn gấp mấy lần, bốc cháy dữ dội.

Linh lực và Pháp bên trong bị đóa kim diễm thu hút, quán chú đến chỗ nó, bốc cháy kịch liệt.

Theo kim diễm không ngừng bốc lên, Pháp lực cùng thiên địa linh lực ngưng tụ trong Dị Hỏa, cứ như từng loại tài liệu luyện Kiếm bị nung khô dung luyện ra.

Nguyên bản là thiên địa linh lực hỗn tạp, trải qua kim diễm thiêu đốt, rất nhanh biến thành Pháp lực cực kỳ tinh khiết, hoà hợp với Pháp lực ban đầu của Thiết Kiên vốn bị áp chế nhiều lần, lại lần nữa áp súc, trở nên càng thêm ngưng thực.

Mà lúc này, dược hiệu của Bổ Nguyên đan cuối cùng có thể phát huy, Đan Điền gần như tan vỡ bắt đầu được chữa trị.

Thiên địa linh lực bên ngoài vẫn không ngừng tràn vào, bất quá tốc độ kia lại xa xa không bằng tốc độ dung luyện của kim sắc hỏa diễm.

Nguy cơ nghìn cân treo sợi tóc*, lần nữa bị Dị Hỏa hóa giải.

- -------------

*Chú thích: Nghìn cân treo sợi tóc: tình thế, tình trạng hết sức nguy ngập, hiểm nghèo, khó bề vượt qua, cứu vãn nổi.

- Chạng vạng: hỏi chị google.
Bình Luận (0)
Comment