Luyện Kiếm

Chương 52

"Keng"!

Thiết Kiên bất động, một tay cầm kiếm đưa kiếm sang bên hông, vừa lúc chặn đứng kiếm phong của Thiết Thụ.

Ngay sau đó, chỉ thấy bên ngoài trường kiếm, bỗng nhiên sáng lên lấm tấm ánh sáng màu bạc, tiện đà hóa thành một đạo khí gợn sóng hình cung, phản chấn về phía Thiết Thụ, ầm ầm rung động.

Thiết Thụ chỉ cảm thấy một cổ cự lực kéo tới trước mặt, trường kiếm trong tay suýt chút nữa tuột xuống, cả người liền bay ngược văng ra ngoài.

Nhìn thấy lão lộn trên mặt đất mấy vòng, sau khi động vào một tảng đá lớn mới dừng lại, Thiết Kiên cũng không lập tức truy kích.

Hắn giơ lên trường kiếm trong tay nhìn một chút, thoả mãn gật đầu.

Lúc trước trong đại hội luyện kiếm ở Dục Hỏa Phong, hắn liền phát hiện lớp vỏ đá bên ngoài thiên thạch vũ trụ có chút thần dị, tựa hồ có thể hấp thu lực công kích từ bên ngoài, cũng phản công trở về.

Chỉ cần lực công kích, không vượt qua phạm vi thừa nhận của nó, không chặt đứt nó ngay một lần, nó liền có thể đứng ở thế bất bại.

Vì vậy, trong lúc Thiết Kiên tinh chế Thiết Mẫu Chi Tinh, cũng từ trong vỏ đá tinh luyện ra chất bột bạc vô danh, dùng ở trên mẫu kiếm của Thiên Linh Tử Mẫu kiếm.

Hiện tại thử một lần, quả nhiên mẫu kiếm liền có công hiệu gần như như tương đồng.

Thiết Thụ xoay người đứng lên, thần sắc trên mặt âm tình bất định.

Bỗng nhiên, hắn nhấc tay, ném thanh trường kiếm màu xanh lên không, trùng điệp vỗ hướng phía Thiết Kiên, xoay người, làm bộ sẽ thoát về hướng ngược lại.

Trường kiếm màu xanh lướt gấp tới, chỉ lát nữa là phải đến trước mặt Thiết Kiên, trên đó lại đột nhiên có một tia sáng màu xanh chừng hạt gạo loé lên, tiện đà phóng xạ tia sáng chói mắt, trong nháy mắt đã chụp Thiết Kiên vào trong.

"Oanh"!

Thanh cực phẩm pháp kiếm tự bạo ra, giống như mặt trời màu lục lam đang mọc, ở trong khe núi phóng ra vô số tia sáng màu xanh.

Thiết Thụ lúc này đã dừng lăn lộn, quay người lại, trên mặt đã không còn vẻ hốt hoảng, cười lạnh nhìn phía khe núi.

Sau một lát, thanh quang thu liễm, trong khe núi nham thạch vỡ nát, cây cối hủy hết, đống hỗn độn một mảnh.

Nhưng mà trong bụi mù, lại có một tia ánh sáng trắng bạc sáng lên, giống như một mặt ngân sắc quang thuẫn che phủ lên phía sau của Thiết Kiên và Yến Tử.

Hai người vốn là thần tình tự nhiên, không có chút tổn thương nào.

Thiết Thụ thấy thế, thần sắc rốt cục đại biến, không dám lại có chút lưỡng lự, chuyển thân hình, muốn trốn.

Nhưng lão vừa mới xoay người, liền trực tiếp cứng ở tại chỗ, toàn thân run rẩy, không dám nhúc nhích.

Chỉ thấy một ánh kiếm chớp động ngay trước trán của lão.

Một thanh phi kiếm vàng ròng dài khoảng ba tấc, nhàn nhã lơ lửng, nhắm thẳng vào mi tâm của lão.

Chuôi của phi kiếm quá ngắn, cũng không có đốc kiếm, thân kiếm mỏng manh, bên ngoài kiếm lưu lại ánh sáng màu vàng đỏ, thoạt nhìn giống như một thanh kiếm phôi vẫn chưa chế tạo xong. Nhưng kì thực cũng là tử kiếm trong Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm, không chỉ là 1 thanh thần binh có tốc độ cực nhanh, sắc bén vô cùng, càng là chỗ nương thân của bia vân Kiếm Linh.

Ánh mắt của Thiết Thụ mờ mịt, đột nhiên xuất hiện ngắn ngủi thất thần, lão chẳng thể ngờ, Thiết Kiếm bước ra khỏi Huyền Âm Bí Cảnh Thiết Kiên đã trở thành Linh Kiếm Sư. Càng không ngờ chính là, hắn lại chuyển hóa dị hỏa thành Kiếm Linh.

Sau một lát, thân thể cứng ngắc của lão bắt đầu nhũn ra, chậm rãi xoay cái ót về phía phi kiếm, nhìn về Thiết Kiên.

"Thiết Kiên, ngươi chớ nên trách vi phụ, trường sinh đại đạo, ai có thể không ham muốn? Nhưng vi phụ... sai rồi!" Trong khi nói chuyện, đôi mắt của Thiết Thụ chuyển sang đỏ bừng, làm bộ sẽ quỳ xuống với Thiết Kiên.

"Việc đã đến nước này, ngươi cần gì phải như vậy?" Thiết Kiên chớp mắt, lạnh giọng nói.

Động tác quỳ của Thiết Thụ hơi chậm lại, cuối cùng vẫn quỳ xuống.

Thiết Kiên thấy thế, cảm thấy ghê tởm, hắn thở dài, tránh qua một bên.

Dù sao đã hô "cha" suốt mười mấy năm, Thiết Kiên không có cách nào thản nhiên chịu hắn đại lễ quỳ này.

Thực hiện cái quỳ này, Thiết Thụ đã có tính toán, lần này hơn phân nửa là không cần chết.

"Vi phụ sai sai rồi, hơn mười năm sớm chiều bên nhau, không cầu có thể sống tiếp, chỉ xin con cho cha chết thoair mái." Thiết Thụ rủ đầu xuống, gần như dán sát mặt đất.

Thiết Kiên tái nặt, khớp hàm cắn lại, cánh tay cầm kiếm nắm chặt lại, phi kiếm màu vàng óng lơ lửng ở sau ót của Thiết Thụ cũng "Ong ong" rung động, kêu vang không ngớt.

Yến Tử lúc này đã ổn định thương thế, nhìn một màn trước mắt, hé môi muốn nói gì đó, cuối cùng không thể mở lời.

Thấy bả vai của Thiết Thụ run run, trong đầu của Thiết Kiên tràn ngập hình ảnh khi còn bé cưỡi ở trên đầu vai của lão leo núi, trong lòng thở dài một tiếng, vẫn còn không thể hạ đòn sát thủ.

"Sau này chúng ta không ai nợ ai, ngươi... Đi đi!" Thiết Kiên thu hồi trường kiếm, lạnh giọng nói.

"Con không giết cha?" Thiết Thụ chậm rãi ngẩng đầu, hỏi.

"Đi!" Thiết Kiên cắn chặt răng, chỉ nóimột chữ.

Sau đó, phi kiếm vàng óng cũng xẹt qua bên tai của Thiết, ngay trước lúc đâm vào mi tâm của Thiết Kiên, bỗng nhiên tan thành hư không, lập tức biến mất.

Thiết Thụ cảm thấy trong lòng bừng bừng, chỉ cảm thấy thế là đủ rồi, nét mặt vẫn ăn năn như cũ.

Lão chậm rãi đứng lên, nhìn Thiết Kiên thật sâu, xoay người rời đi.

Ở trong khoảnh khắc xoay người, khóe miệng liền lặng lẽ nở một nụ cười lạnh.

Lão thầm nghĩ, lưu được núi xanh lo gì không có củi đốt, chỉ là sau này lại muốn đối phó Thiết Kiên, chỉ sợ liền khó hơn...

Thiết Thụ vừa mới tránh thoát cái chết, đang thầm thở dài, hoàn toàn không chú ý tới trên đỉnh đầu, trong nháy mắt đã bị mấy trăm mũi tên bay vụt xuống.

"Cẩn thận!"

Thiết Kiên hét lớn một tiếng, lại không kịp ngăn cản, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thiết Thụ bị những mũi tên bắn nhăm như con nhím.

Những mũi tên màu đen được chế tạo hoàn toàn bằng thép ròng, mặt trên tuyên khắc phù văn hình xoắn ốc dày đặc, sau khi chúng được bắn xiên xuống đất, làm văng lên những đám bụi mù, lông mũi tên vẫn rung động, run vang không ngớt.

Thiết Thụ khó có thể tin được, nhìn chòng chọc lỗ máu trên người mình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.

Lực đạo của những mũi tên này rất lớn, trong đó bắn 2 mũi nơi ngực, trực tiếp xuyên nát trái tim của lão, triệt để chặt đứt sinh cơ của lão.

Trong miệng lão phun ra lượng lớn máu tươi và nước bọt đỏ rực, thân thể nhào tới trước rồi ngã xuống, trước khi chết vẫn trợn tròn hai mắt, tràn đầy không cam lòng nhìn về phía khe núi.

Ở nơi này, có một thân hình mảnh mai đang chậm rãi đi tới bên này.

Bên ngoài dung mạo thanh tú, trên mặt lại có đôi lúm đồng tiền, thái độ lại vô cùng thờ ơ, mặc bạch sắc liên hoa váy, thoạt nhìn giống như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Ở trong tay, còn mang theo một cái rương gỗ đen kịt cao gần bằng nàng, mặt trên tuyên đủ loại phù văn. Mặt trước của chiếc hộp có dày đặc những lỗ nhỏ bằng ngón tay cái và khói trắng bốc lên từ đó.

Rất hiển nhiên, những mũi tên bằng thép ròng vừa rồi, tất cả đều bắn ra từ trong đó.

"Tiểu Tiểu!" Thiết Kiên nhìn một màn này, đổi sắc, kêu lên.

Yến Tử sau khi nghe cái tên này, không nhịn được nhìn về phía nữ tử quần trắng này vài lần.

Chuyện Ninh Tiểu Tiểu là vị hôn thê của Thiết Kiên, Yến Tử đã biết rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng sai nhìn thấy cô gái này, cảm thấy dung mạo của nàng ta đúng là rất đẹp. Chỉ có điều thần tình quá lạnh lẽo, nhìn thế nào cũng thiếu vẻ dịu dàng nữ tính...

"Vì sao?" Thiết Kiên nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Tiểu, trách móc.

Người sau chưa trả lời hắn, mà nhãn thần có chút quái dị quan sát toàn thể Thiết Kiên, lạnh lùng nói:

"Là thời điểm thu về."

Dứt lời, nàng ném rương gỗ đen trong tay xuống, đi từng bước tới chỗ Thiết Kiên.

"Tiểu Tiểu!" Thiết Kiên quát lớn lần thứ hai.

Ninh Tiểu Tiểu nghe vậy, như bị sét đánh, thân thể bỗng nhiên đơ cứng ngay tại chỗ.

Trong chỗ sâu con ngươi của nàng, chớp chớp, ánh mắt xuất hiện biến hóa ngắn ngủi, mơ mơ màng màng, sau một hồi giày vò đau đớn, rất nhanh trở về bộ dáng vô cảm.

Cổ tay run lên, ném về phía trước, một hộp sắt đen không lớn hơn so với hộp trang sức của nữ tử bao nhiêu, liền bay bổng lên, rơi xuống phía Thiết Kiên.

Hộp sắt chưa rơi xuống đất, phù văn khắc chạm mặt trên sáng choang, lập tức vang lên một hồi tiếng "Leng keng" ở giữa không trung.

Chỉ thấy trên hộp sắt, phản chiếu trận trận kim loại sáng bóng, từng cây giáo thép nhô ra từ thân hợp, chống đỡ trên mặt đất, lại thình lình hóa thành một khôi lỗi nhện bằng thép tám chân.

Thiết Kiên thấy thế, giật mình lui về phía sau mấy bước, Yến Tử thì chạy tới mấy bước, đứng sóng vai cùng hắn.

"Thiết đại ca, cẩn thận một chút! Tiểu Tiểu cô nương này, tựa hồ có chút không đúng." Yến Tử nhắc nhở.

Nàng dù sao cũng là nữ tử, tâm tư nhanh nhạy, chỉ từ khoảnh khắc ngắn ngủi Ninh Tiểu Tiểu đơ cứng, liền nhìn ra vấn đề.

Thiết Kiên là vị hôn phu của nàng ta, sao lại không nhìn ra? Chỉ là trong lòng không muốn thừa nhận mà thôi.

Hắn lặng lẽ gật đầu, chuyển cổ tay, Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm liền được cầm trong tay.

Trong lúc 2 người nói chuyện, Ninh Tiểu Tiểu cũng không ngừng phất tay, lại liên tiếp ném ra 2 hộp sắt đen, sau khi rơi xuống đất hóa thành một con khôi lỗi bọ cạp và khôi lỗi rết.

Khôi lỗi nhện được ném ra đầu tiên, chân sau giẫm lên mặt đất, nhảy vọt tới, Hai chân gầy ở phía trước giống như hai mũi giáo thép, lao thẳng về phía hai người Thiết Kiên.

Thiết Kiên lao tới trước che cho Yến Tử, giơ kiếm chém ra.

Ánh sáng trắng bạc trên mũi kiếm mãnh liệt, đầu tiên chém vào 2 chân trước của con nhện, tiện đà "Phanh" một tiếng, nổ ra một vòng khói hình cung, trực tiếp chém vỡ 2 chân nhện.

Khôi lỗi nhện mất thăng bằng, lảo đảo, ngã xuống phía trước.

Thiết Kiên giẫm chân lên mặt đất một cái, bay vụt lên, một đạo kiếm quang quét ngang qua, đầu của khôi lỗi nhện không lớn, liền nhanh như chớp rơi ở trên mặt đất.

"Bảo vệ tốt bản thân." Thiết Kiên đưa lưng về phía Yến Tử, sau khi dặn dò một câu, chủ động lướt về phía 2 con khôi lỗi khác.

Khôi lỗi bọ cạp bò từ bên trái tới, chiếc đuôi dài phía sau đầy gai nhọn, lóe hàn quang u ám, quét ngang eo của Thiết Kiên.

Thiết Kiên nhẹ nhàng nhảy lên giữa không trung, trường kiếm trong tay vung lên, liền muốn chém về phía vị trí giao giữa đuôi và thân của bò cạp sắt. Không ngờ khôi lỗi rết trăm chân, bò cực nhanh về phía hắn. Nó lao đến từ phía bên kia như một cái bóng đen, cơ thể hắn bị nhấc lên đột ngột, bò tới chân trái của Thiết Kiên.

Thiết Kiên còn chưa kịp phản ứng, một kiếm bổ về phía khôi lỗi bò cạp sắt kia liền rơi vào khoảng không, cả người đã bị một nguồn sức mạnh tông trúng, trùng điệp rớt xuống dưới.

"Oanh" ầm vang.

Thân thể của Thiết Kiên đập ầm ầm, đập mặt đất thành một cái hố to, tạo ra trận trận bụi mù.

"Thiết đại ca!" Yến Tử lo lắng, định tiến lên.

Nhưng nàng vừa định đi, bên tai liền vang lên tiếng gió dồn dập.

Nàng vô thức cúi người xuống, một cái chân nhện lướt qua tóc trên đỉnh đầu, đâm tới nàng.

"Lại còn có thể cử động?" Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.

Yến Tử rên lạnh một tiếng, vê một tấm Tiểu Na Di Phù, thân hình trong nháy mắt biến mất.
Bình Luận (0)
Comment