Ba ngày sau, Tường Không hoàng đế triệu kiến Diệp gia chưởng môn nhân, còn có con của lão, tất nhiên đặc biệt là Diệp gia Thập Tam công tử.
Sau khi hoàng đế triệu kiến, tin tức về vị Thập Tam công tử này lại nhiều ra một cái, đó là hắn có một vị hôn thê, mà vị hôn thê đó là đế quốc tiểu công chúa, cũng vừa
"ra lò", cùng một ngày với hắn, chỉ có hơi sớm hơn một chút thôi.
Có ý tứ hơn là, vị đế quốc tiểu công chúa này cũng sinh ra dưới ánh hào quang, cho nên cũng có quan hệ đến thần tích kia. Cũng vì vậy nên hoàng đế càng cảm thấy Thập Tam tiểu công tử và tiểu công chúa là một đôi trời sinh.
Vốn chuyện như công chúa và Diệp gia vậy cũng phát sinh qua vài lần, ước định từ nhỏ không có mười cũng có tám lần, nên với chuyện này cũng không ai phản đối, cũng không ai cảm thấy thế nào cả.
Một tháng sau, Thập Tam tiểu công tử đầy tháng, Diệp gia tất nhiên phải mở tiệc chúc mừng, trong yến hội này cơ hồ tất cả văn võ bá quan, thậm chí ngay cả hoàng đế cũng xuất hiện, mang theo tiểu công chúa cũng vừa đầy tháng xuất hiện.
Lúc ấy, ý của hoàng đế là cùng chúc hai tiểu tử kia một lần luôn cho khỏe, đỡ phải mở hai cái tiệc, phân tán người ra. Mà hắn không chọn hoàng cung, lại chọn nơi này cũng có lý do của hắn.
Mặc kệ ra sao, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, hoàng đế đây là cho Diệp gia mặt mũi, cũng làm cho Thập Tam tiểu công tử nổi bật hơn.
Một năm sau...
Sự tình tựa hồ xuất hiện một chút biến hóa, thân thể của Thập Tam tiểu công tử lớn lên bình thường, nhưng không giống như mọi người đoán là hắn có thể chạy, có thể nhảy, có thể nói...
"Thành Thiên, con của chúng ta vì sao lại như vậy?" Một vị nữ tử cao quý mà lại ôn nhu, nhìn một đứa nhỏ một tuổi, có chút ưu sầu nói.
Nữ tử này là mẫu thân của Thập Tam tiểu công tử - Long An Kỳ, Thành Thiên mà nàng gọi cũng chính là Diệp Thành Thiên, trượng phu của nàng, lúc này hắn cũng cau mày giống nàng vậy.
Vì sao lại nhíu mày? Vì người được xưng là thần tử - Thập Tam tiểu công tử rất xuất sắc, làm cho bọn họ không thể thừa nhận nổi?
Sai rồi, không phải rất xuất sắc, ngược lại, không bằng cả tiểu hài tử bình thường.
Một tiểu hài tử, một tuổi, thế nào cũng đã đi được, cũng có thể mở miệng nói vài chữ đơn giản, nhưng Thập Tam tiểu công tử này lại không đi, ngay cả nói cũng không nói.
"Không sao, có một số tiểu hài tử đi lại, nói chuyện có chút muộn hơn một tí, lớn lên vẫn thực xuất sắc, cái này không khẳng định được gì cả." Diệp Thành Thiên cau mày, an ủi thê tử mình, đồng thời cũng giống như tự an ủi bản thân.
"Ân..." Long An Kỳ ôm Thập Tam tiểu công tử, mỉm cười, tựa hồ tiếp nhận lối giải thích này rồi vậy.
Đúng vậy, có một ít tiểu hài tử quả thật như vậy, lúc này quả thật không khẳng định được cái gì. Rốt cuộc Thập Tam tiểu công tử này có phải như vậy không? Vậy phải nhìn xem tiếp.
Hai năm sau...
Thập Tam tiểu công tử rốt cục đi được, còn có thể mở miệng gọi người, nhưng cũng chỉ bập bẹ, đi đường cũng chậm chạp không vững mà thôi. Điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy thất vọng, hơn nữa cũng bắt đầu nghĩ đến một loại tình huống, nhưng bọn hắn không dám nghĩ đến mà thôi...
Lúc đó, người của Diệp gia hiển nhiên có người mừng người lo, lo tất nhiên là người quan tâm Thập Tam tiểu công tử, mà mừng tự nhiên là người khác hệ Diệp Thành Thiên.
Bất quá có một người ngoại lệ, hoặc là nàng còn quá nhỏ, nàng rất vui mừng khi Thập Tam tiểu công tử như vậy, nàng là Thập Tam tiểu công tử tỷ tỷ, là cô bé có chút hoạt bát, ngày xưa muốn ôm hắn.
Cả ngày nàng đều rất thích ôm Thập Tam tiểu công tử, tựa hồ muốn bù lại ngày trước vậy. Tuy nói lúc này nàng đã lớn hơn không ít, nhưng vẫn còn rất nhỏ, cho nên hình ảnh nàng ôm đệ đệ trở nên có chút quái dị.
Thử nghĩ một chút, một cái tiểu cô nương mới năm tuổi, ôm một tiểu nam hài hai tuổi, đây là loại hình ảnh gì? Có thể ôm được cũng đã làm người ta cảm thấy thần kỳ.
Bất quá, hình ảnh như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp, làm người khác cảm thấy hai tỷ đệ này thực có ý tứ.
Ba năm sau...
Trên cơ bản tất cả mọi người đều biết một chuyện, Thập Tam tiểu công tử không phải là thiên tài, mà là một xuẩn tài, nói nhầm, phải nói là một kẻ ngu dốt.
Đến tận lúc này hắn mới chỉ học một ít lời nói đơn giản, trình độ phát triển trí lực của hắn làm cho người ta thất vọng. Một cái thần chi tử cứ như vậy biến thành một tiểu đầu đất, sự tương phản này làm cho rất nhiều người cảm thấy bất ngờ.
Mà với kết quả này, lại làm cho Thập Tam tiểu công tử hoàn toàn bị người khác buông tha, không ai còn ôm hy vọng gì với hắn nữa. Đương nhiên cái này chỉ nói đến ngoại nhân, không phải gộp cả người nhà của hắn.
Trên Thánh Thổ Đại Lục có một truyền thống, đó là khi một người đủ ba tuổi, đều đi thí nghiệm thiên phú thuộc tính.
Thiên phú thuộc tính, là thứ đặc hữu mà chỉ có người tại thế giới này mới có, người bình thường chỉ có một loại, chỉ có cực kỳ số ít người có hai, thậm chí hơn hai loại. Mà thiên phú thuộc tính thông thường gồm bốn loại: Phong, Hỏa, Thổ, Thủy.
Không thông thường có Quang Minh, Hắc Ám, Không Gian vân vân, còn có một ít biến dị thuộc tính, nhưng mấy cái này đều rất hiếm thấy, trăm ngàn năm cũng chỉ ra một hai cái.
Thiên phú thuộc tính hệ nào là có thể tại ma pháp hoặc đấu khí hệ đó phát huy ra uy lực mạnh nhất, cũng là thế tục gọi là
"thêm thành", hơn nữa loại thêm thành này cũng không phải nhỏ, tuyệt đối có thể ảnh hưởng đến thực lực của một người.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comNói đơn giản hơn, một thủy hệ cao thủ dùng thủy hệ kỹ năng, khi đó hắn là cao thủ, mà nếu hắn dùng hệ khác, rất khó đạt đến nửa uy lực của thủy hệ kỹ năng, cũng biến thành tầm thường.
Vì sao chọn ba tuổi đi thí nghiệm thiên phú thuộc tính? Cái này tựa hồ có một loại cách nói, hình như là ba tuổi định chung thân (**), khụ khụ, cũng dạng dạng ý này.
Nghe nói, lúc ba tuổi, cơ bản đã xác định được thuộc tính cả đời của một người, sẽ không có biến dị nữa.
Kết quả thí nghiệm của Thập Tam tiểu công tử làm cho người ta giật mình, vô thuộc tính. Đây là loại tình huống vạn năm không gặp một, cho dù thuộc tính của mọi người kém đến đâu đi nữa, kỳ quái đến đâu đi nữa, ít ra cũng có một cái..
Quả nhiên là thần chi tử, chỉ là có chút khác biệt, trước là đứa nhỏ được thần chiếu cố, mà lúc này là đứa nhỏ bị thần vứt bỏ, nói cách khác -
Thần chi khí tử!
Một cái phế tài không bằng cả người thường, cho dù thông minh tuyệt đỉnh, tại thế giới cường giả vi tôn này, người không có thực lực rất khó đạt được sự tôn kính của người khác.
Huống chi, trình độ trí lực của hắn lại thấp hơn người khác, là một ngu ngốc, cho nên hắn chính là phế tài trong phế tài.
Đương nhiên, ý tưởng này rất nhiều người có, nhưng lại không ai dám nói, cho dù Thập Tam tiểu công tử này là một ngu ngốc, nhưng cũng không ai dám nói gì, ít nhất không dám nói trước mặt.
Dù sao, Diệp gia có quyền có thế, có thể chiếu cố Thập Tam công tử này cả đời, có thể cho hắn một cuộc sống vô ưu vô lự, mà có ai dám sỉ nhục hắn, chẳng phải là sỉ nhục Diệp gia sao? Tội này không phải là người bình thường có thể thừa nhận nổi.
Có lẽ, đó cũng là một loại may mắn a, sinh ra ở Diệp gia, làm cho vị Thập Tam tiểu công tử này không có chút ưu lo gì với cuộc sống, mà hắn lại là một đứa ngốc, một cái phế tài cũng giúp hắn thoát khỏi vòng tranh đấu quyền lực.
Vậy cũng coi như là một loại phúc khí a.