Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 446


"Ford công tử, đây là số thẻ của ngươi, mời nhận lấy." Nhân viên công tác cung kính đưa số ghế lâm thời cho Diệp Lãng.

Trừ phi hộ khách cần vị trí thường kỳ, nếu không đều chỉ là lâm thời mà thôi, Tường Không Hoàng Thành là một nơi có lưu lượng người ra vào, đại bộ phận cũng chỉ là khách qua đường, rất nhanh sẽ rời đi nên cũng không cần thường kỳ.

"9527? Dãy số này có ý tứ." Diệp Lãng ngây người một chút, sau đó thu hồi thẻ số.

Sau khi đi vào bán đấu giá hội, Diệp Lãng liền cảm thấy một cỗ khí tức quai thuộc, âm thanh náo nhiệt, những tên ăn chơi trác táng đấu phú đều làm tinh thần hắn phấn chấn gấp trăm lần.

"Bán đấu giá bán đấu giá!"

Diệp Lãng hưng phấn hú lên, cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi.

"..."

Ngay khi Diệp Lãng ngồi xuống, nhìn vật phẩm đấu giá đột nhiên cảm thấy có sát khí bên cạnh, vì vậy nhìn qua...

"Ta kháo!" Diệp Lãng hoảng sợ, tránh qua bên cạnh, kết quả là...

"A a..." Diệp Lãng hoa chân múa tay...

"Oanh!"

Ghế dựa vì Diệp Lãng lắc qua lắc lại nên té xuống, mà Diệp Lãng cũng bị té bệch xuống đất, thoạt nhìn rất chật vật.

"Ngươi sao vậy?" Một thanh âm lãnh diễm vang lên, phát ra từ một thiếu nữ lãnh diễm vừa rồi ngồi bên cạnh Diệp Lãng, nàng có điểm ngoài ý muốn với phản ứng của Diệp Lãng.

Tuy rằng vừa rồi mình muốn dọa hắn rời đi nhưng cũng không muốn đến mức như vậy.

"Không có gì, gặp quỷ!" Diệp Lãng khôi phục lại bình thường, ta không biết nàng, ta không biết nàng, có gì phải sợ.

Vì tỏ vẻ mình không phải là mình, hắn cố ý động động cái lỗ tai, lắc lắc cái đuôi...

Lãnh diễm thiếu nữ trầm mặc, ngươi lắc lắc cái gì, còn có vừa rồi rõ ràng nhìn thấy ta mới thả không phải nói ta là quỷ sao?

Nhìn biểu tình của hắn tựa hồ đã bị cái gì quai thuộc dọa, nhưng dường như gần đây không có ai, mà mình lại không đến mức dọa người như thể. hơn nữa cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua thiểu niên Hồ tộc này.

Quên đi, coi như hắn gặp quỷ!

Lãnh diễm thiếu nữ nghĩ nghĩ một hồi, quyết định mặc kệ Diệp Lãng, có điều nàng phát hiện Diệp Lãng có một hành vi rất quái dị --

Diệp Lãng xê ghế ra rất xa, bảo trì một khoảng cách an toàn với lãnh diễm thiếu nữ, sau đó lại đặt sự chú ý vào bán đấu giá hội.

Vì sao phải cách mình xa như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng muốn đến theo đuổi ta? Lại bày trò để gây sự chú ý?

Hừ, đúng là nhàm chán.

Lãnh diễm thiếu nữ có điểm khinh bỉ nghĩ, bất quá trong sâu nội tâm nàng có một loại cảm giác, cảm giác như thiếu niên Hồ tộc này thật sự có điều gì đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

Vô nghĩa, tất nhiên là có cái gì đó rồi, nếu ngươi biết thiếu niên Hồ tộc này là Diệp Lãng thì ngươi sẽ lập tức hiểu được vì sao lại thế, hơn nữa ngươi sẽ lập tức nghiến răng nghiến lợi muốn giáo huấn Diệp Lãng một chút.

Lãnh diễm thiếu nữ này là một người quen của Diệp Lãng, thuộc loại có điểm thân nhưng quan hệ không tốt lắm...

"Lý Nguyệt, làm lão bà của ta đi!"

"Lăn đi, tên ngu ngốc nhà ngươi."

"..."

"Diệp Lãng, ta nói lại lần nữa, ta không thích ngươi, ngươi không cần làm chuyện vô vị như vậy."

"Ta thích ngươi là chuyện của ta, mắc mớ gì đến ngươi."

"..."

Đúng vậy, lãnh diễm thiếu nữ này chính là Lý Nguyệt kia, Diệp Lãng từng bởi vì thấy tướng số nên theo đuổi Lý Nguyệt vài năm, sau đó đột nhiên bỏ qua một bên, không gặp Lý Nguyệt nữa.

Vừa rồi không phải Diệp Lãng bị nàng dọa mà vì cảm thấy rất ngoài ý muốn, không ngờ có thể gặp lại cố nhân ở đây, thật sự rất ngoài ý muốn.

Tính tính thì đã rất rất lâu chưa gặp nhau, dường như đã hơn tám năm rồi, mà sở dĩ hắn có thể liếc mắt nhận ra được Lý Nguyệt ngay, kỳ thật cũng vì Lý Nguyệt có một đặc điểm rất khác thường.

Đôi mắt của Lý Nguyệt không giống người khác, màu bạc.

Mà đó cũng là nguyên nhân Diệp Lãng bị dọa nhảy đựng, trong hoàn cảnh u ám thế này đột nhiên nhìn thấy đôi mắt màu bạc tất nhiên sẽ bị giật mình một chút.

Tuy rằng đã rất lâu chưa gặp nhưng Diệp Lãng cảm thấy nên giữ một khoảng cách với nàng thì tốt hơn, vạn nhất bị nàng phát hiện thì có điểm đau đầu.

Mà đồng thời Diệp Lãng cũng phát hiện một việc, hắn phát hiện Thiên Cơ Giáp mình muốn tìm đang ở ngay bên cạnh, ngay trên người Lý Nguyệt, đúng là "gần trong gang tấc".

Xem ra Lý gia đã giao vật truyền gia chỉ bảo này cho Lý Nguyệt, có điều vì sao không đưa cho tôn từ, ví dụ như Lý Ngạn đoạt Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu của Diệp Lãng chẳng hạn.

Đối với điểm này, tất cả những ai biết chuyện này đều cảm thấy rất kỳ quái, giống như có điểm không bình thường. Cách giải thích duy nhất là Lý Nguyệt tạm thời bảo quản.

Hiện tại vì Diệp Lãng không định lấy Thiên Cơ Giáp của Lý gia nên không sao cả, không thèm nghĩ biện pháp lấy từ trên người Lý Nguyệt xuống.

Kỳ thật cho dù hắn muốn nghĩ biện pháp cũng không được, Thiên Cơ Giáp thì chỉ có chủ nhân mới tháo ra được, cho dù luyện kim thuật của Diệp Lãng cao đến đâu đi nữa cũng không lấy xuống nếu không có sự đồng ý của Lý Nguyệt.

Mà nó cũng là lý do vì sao Diệp Lãng không quan tâm đến Thiên Cơ Giáp của Lý gia, lấy thì lấy không được rồi, mà để hắn xuất hiện hỏi mượn Lý gia thì chưa nói Lý gia có xem mặt mũi mình cho mượn không, chỉ khẳng định được một chuyện là nhất định sẽ bị Nữ Hoàng đuổi giết.

"Ta ngất, thứ này sao cũng có thể đặt ở bán đấu giá hội?"

Trải qua một ít vật phẩm nhàm chán, một kiện vật phẩm rất quái dị xuất hiện làm Diệp Lãng cảm thấy rất kỳ quái

Đó là một cây đàn cổ, Diệp Lãng từng dùng qua nó, ném trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu làm vật trưng bày, đương nhiên âm hiệu cũng rất tốt, cũng có luyện kim trận đặc thủ, có một ít giá trị thực tế.

Có điều dù sao cũng là đồ đạc của mình nên khi Diệp Lãng thấy nó xuất hiện ở bán đấu giá hội làm hắn có cảm giác rất quái lạ.

"Thứ này ai sứ dụng qua thì mọi người cũng tự biết trong lòng rồi đấy, giá khởi điểm một ngàn kim tệ." Bán đấu giá sư kia trực tiệp hô giá một ngàn kim tệ làm Diệp Lãng có điểm thụ sùng nhược kinh.

Đàn cố phí tốn nhiều nhất chỉ một trăm kim tệ, bây giờ giá khởi điểm lại là một ngàn, vậy giá cuối cùng không phải rất cao sao?

Đây là giá trị của danh nhân sao? Mình đúng là một danh nhân a!

"Một ngàn!"

Điều làm Diệp Lãng không thể tưởng tượng được là, người đầu tiên ra giá lại là Lý Nguyệt, không nghĩ đến nàng lại có hứng thú với nó, chẳng lẽ nàng thích đàn cổ...

Nếu như vậy thì coi như bảo cầm tặng tri âm, để nàng nhận lấy đàn cổ của mình đi thôi.

"Một ngàn mốt!"

Một lát sau đàn cổ trực tiếp bị nâng lên một cái giá mới, mà đây cũng chưa phải giá cuối cùng, vẫn còn tiếp tục tăng giá, hơn nữa tốc độ rất nhanh, lên đến một cái giá mà Diệp Lãng không thể tưởng tượng được.

"Năm ngàn!" Cuối cùng một người dùng năm ngàn kim tệ thắng được cái đàn cổ này, mà giá trị của nó đã vượt xa giá trị bản thân đàn cổ rồi.

Bình Luận (0)
Comment