Hôm nay, đến bữa trưa còn chưa đến thì đã kết thúc, mặc dù Đại hoàng tử xử lý rất đẹp nhưng lại khiến hoạt động trở nên vô vị.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, đội đỏ vẫn chưa tìm được Diệp Lãng, Diệp Lãng giống như đã biến mất giữa Ngải La chi thành.
Lúc này, Đại hoàng tử nghĩ, nếu như Diệp Lãng cố ý trốn hắn, vậy thì phải kéo dài đến tận tám giờ tối...
- Có ai biết năm không năm không là ai không?
Đại hoàng tử nhíu mày, có chút khó chịu nói.
- Cái này ta biết, hắn là bạn của tiểu thư Đại Tỷ, hình như rất thân với bọn Tam công chúa. Con số năm không năm không của hắn cũng là đối ứng với tiểu thư Đại Tỷ.
Có người hình như từng chú ý qua bọn Đại Tỷ, biết Diệp Lãng có chút quan hệ với họ, nhưng họ cũng không biết Diệp Lãng là ai. Nguồn: http://truyenggg.com
- Vậy được, chúng ta đi tìm tiểu thư Đại Tỷ, thủ chỗ nàng là được!! Những người khác nghỉ ngơi, đừng mệt người vì một con chuột nhắt, không đáng!!
Đại hoàng tử hạ lệnh, hắn đã coi Diệp Lãng như một con chuột.
Đồng thời, Đại hoàng tử cũng quyết định từ từ chờ đợi, đợi Diệp Lãng xuất hiện, đến lúc đó có thể tóm gọn hắn.
Nếu như Diệp Lãng không xuất hiện, cũng chẳng có gì phải lo, đến lúc đó, họ sẽ là người chiến thắng!!
- Hả? Hắn chơi trốn tìm với các ngươi? Trốn một chỗ không chịu lộ diện?
Đại Tỷ nghe Đại hoàng tử nói, kinh ngạc hỏi lại.
Tên khốn, còn nói đến cướp ta, bây giờ thì trốn một chỗ, đúng là không đáng tin!!
- Đúng! Bây giờ chỉ còn một mình hắn, nếu không, chúng ta đã có thể kết thúc hoạt động! Đại Tỷ tiểu thư, có thể kể cho ta về hắn được không, như vậy bọn ta muốn tóm cũng dễ!
Đại hoàng tử bình tĩnh nói, lúc này, hắn đang nghỉ ngơi, ngồi bên bàn, pha một ấm trà, từ từ uống.
- Chuyện của hắn ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết hắn tiên Diệp Lãng, là một cao thủ kiếm thuật, thế giao với gia đình ta, mặc dù là thế giao, nhưng hắn rất nghèo, biết đâu hắn không có tiền ăn cơm bị người ta giữ lại.
Đại Tỷ nói, nỗ lực hồi tưởng, bây giờ nàng mới phát hiện mình chẳng biết gì về Diệp Lãng.
- Cao thủ kiếm thuật? Bất luận hắn là ai, chỉ riêng điểm này, ta đã muốn gặp hắn.
Đại hoàng tử cười cười, thản nhiên nói, lúc này, hắn cũng không vội đi tìm Diệp Lãng hưởng thụ những giờ phút thảnh thơi.
Đối với Hoàng thái tử, thắng bại đã quyết định xong, hắn cần gì phải vội nữa? Ở lại uống tách trà, cũng là một cách hưởng thụ.
Đại hoàng tử không bao giờ ngờ tới, tình cảnh Diệp Lãng bây giờ, đúng như Đại Tỷ nói.
Trở lại một khoảng thời gian trước đó...
- Không phải chứ, ta mới ăn một bát mì bò, cộng thêm mấy món phụ, sao thu ta một kim tệ, bát mì bò này là vàng chắc, còn mấy món này do nữ thần làm à?
Diệp Lãng tìm một quán ăn gần nơi tổ chức hoạt động, ăn một chút đồ ăn, chuẩn bị tích trữ lực khí đi cứu người.
Kết quả, sau khi ăn xong, phát hiện khoản mục không đúng, đổi thành trước đây, cũng không tính toán, trực tiếp ném vàng bỏ đi.
Nhưng bây giờ Diệp Lãng đang đóng giả bình dân, trên người chỉ có ba ngân tệ, không thể dùng nhẫn không gian, cho nên, hắn đành phải lý luận với ông chủ.
Diệp Lãng ăn loại phổ thông, theo giá thị trường, cùng lắm chỉ là một ngân tệ, với đẳng cấp của quán ăn này, nửa ngân tệ là đủ.
Bây giờ, ông chủ lại đòi một kim tệ, thực sự là rất quá đáng!!!
- Xin lỗi, khách quan, hình như ngài vẫn chưa đọc kĩ chiêu bài của ta, xin hãy xem lại!
Ông chủ cười nói.
Diệp Lãng bước ra ngoài, ngẩng mặt nhìn lên chiêu bài, chỉ thấy bên trên có ghi ba chữ vàng
Nhất Kim Diện!
- Cái gì? Nhất Kim Diện? Đừng nói với ta, ý của nhất kim này là một kim tệ một bát mỳ nhé?
Diệp Lãng nhìn ông chủ nói.
- Không sai, chính là ý đó, mấy món phụ lúc nãy là tặng, không thu tiền, chỉ thu ngươi tiền một bát mì! Cảm ơn, xin trả một kim tệ!
Ông chủ cười tít mắt, nói.
- Hứ! Sao ngươi không đi cướp đi, làm thế này khác gì lừa đảo!!
Diệp Lãng nổi giận.
- Vị khách quan này, đừng giận, chúng ta đâu có lừa ai, đưa ra giá thật còn gì! Ngoài ra, Nhất Kim Diện này không phải ta viết, người nhìn kĩ phần đề bên trên đi.
Ông chủ nói, chỉ lên chiêu bài, thần tình giống như có chút kiêu ngạo.
Xem ra chiêu bài này có chút lai lịch, hơn nữa còn có thể khiến hắn kiêu ngạo.
- Phần đề... Bang Đức? Linh Linh Thất sao?
Diệp Lãng nhìn phần đề, bên trên có ghi Bang Đức, kì thực hắn chẳng còn gì, kiến thức duy nhất về cái tên Bang Đức chỉ dừng lại ở mấy chữ Linh Linh Thất.
- Cái gì Linh Linh Thất? Đó là danh huý của đương kim Hoàng thượng, chiêu bài này là ngự ban, mỗi người đến đây đều biết chiêu bài này, biết ăn một bát mỳ phải trả một kim tệ.
Ông chủ kiêu ngạo nói.
Nghe nói, lúc trước nhưng không biết cụ thể là lúc nào, Ngải La Hoàng đế đến đây ăn mì, lúc đó ông chủ làm rất xuất sắc nên được Ngải La Hoàng đế hết lời khen ngợi.
Lúc đó, Ngải La hoàng đế có nói bát mì này ngàn vàng cũng không thể nào ăn được, chỉ có điều, ngàn vàng thì hơi khoa trương, cuối cùng quyết định nói một bát đáng giá một kim tệ.
Ngải La hoàng đế nhất thời hứng chí, viết ba chữ lớn, vốn định thưởng cho ông chủ, kết quả ông chủ biến ba chữ đó thành chiêu bài, sau đó bắt đầu thu một bát mì một kim tệ.
Ban đầu, việc kinh doanh cũng không tệ, cho dù phải trả một kim tệ thì vẫn có rất nhiều quý tộc đến đây ăn mì, họ chủ yếu muốn được thử nghiệm cảm giác của Ngải La hoàng đế.
Điều này giúp ông chủ thu được không ít lợi nhuận, nhưng sau đó hắn phát hiện, nấu dở đi một chút, mọi người vẫn sẽ khen, cho nên hắn bắt đầu lười biếng, không làm cẩn thận nữa.
Dần dần, tiệm mì càng lúc càng mất tiêu chuẩn, chẳng khác gì tiệm mì bình thường, nhưng dựa vài chiêu bài ngự ban, ông chủ vẫn làm ăn không tệ.
- Hừ! hoàng đế gì mà rảnh rối quá lại đi viết chiêu bài, chẳng khác gì tặng kim bài miễn chết cho đám gian thương các ngươi, ỷ to ăn hiếp khách hàng!!
Diệp Lãng trực tiếp nói.
- Tiểu tử, dám nói Hoàng thượng chúng ta như vậy, có phải ngươi muốn chết không!!
Ông chủ sắc mặt hơi biến, Hoàng thượng là y thực phụ mẫu của hắn, hắn đương nhiên cực lực bảo vệ.
- Lão tử đúng là muốn chết, ở đây có ba ngân tệ, ngươi thu hay không!
Diệp Lãng nghiến răng, bắt đầu giở trò lưu manh, dù sao đối với loại người này, lưu manh hay không cũng như nhau.