- Đến thì đến được, chỉ là thời gian thì không thể nói trước...
-...
Hoàng thái hậu trầm mặc.
- Có thể, lúc này nó đã đến nơi, có thể, một năm rưỡi nữa nó mới đến...
-...
- Mẫu thân yên tâm, thọ yên ngày mai, nó sẽ có mặt!!
-...
...
- Bọn Lam Vũ đang ở đâu?
Hoàng thái hậu bất đắc dĩ từ bỏ chủ đề Diệp Lãng, hỏi thăm các cháy gái của mình.
- Nó và Tiểu Thất ra ngoài chơi rồi, chúng nó cũng rỗi, cả ngày chỉ biết chạy loăng quăng, may mà chúng ta đi với nhau nên không sợ xảy ra chuyện.
Long An Kì trả lời, kèm một nụ cười yếu ớt.
- Họ không xảy ra chuyện bởi vì bản thân họ có thể giải quyết...
Long Cát công chúa bổ sung, ý nghĩ của từ gây chuyện kì thực rất nhiều.
-...
- Con sống ở đây quen chứ?
Hoàng thái hậu đột nhiên hỏi.
- Á? A, vâng... cũng được.
Long An Kì ngây ra một lúc, sau đó chậm rãi trả lời.
- Quen thì tốt...
Hoàng thái hậu dịu dàng nói.
Tình huống này khiến Long An Kì có chút không quen, nắm tay Diệp Thành Thiên, có chút căng thẳng...
-...
Nhất thời, không khí trở nên có chút gượng gạo, mọi người đều không biết phải nói gì, giữa hai mẹ con vốn dĩ đã có khoảng cách, những lúc thế này, người khác không tiện góp lời.
Chỉ có thể im lặng, sự im lặng đó kéo dài một khoảng thời gian nhất định!
Đây là tình huống họ thường xuyên gặp phải, mọi người hình như cũng đã quen.
Diệp Thành Thiên nhìn trời, Long Cát công chúa quyết định lấy sách ra đọc, để Long An Kì và Hoàng thái hậu đối mặt với nhau, chờ đợi họ tự phá vỡ sự im lặng.
Nguồn truyện: TruyenGGChỉ là, rất lâu sau đó, viện tử vẫn chẳng có âm thanh nào, gần như không có.
- Mọi người đi hết rồi sao? Ông chủ bây giờ vẫn chưa đến, tiết mục của ta còn đang chờ hắn sửa? Á, xin lỗi, tiểu nữ tưởng mọi người đi hết cả rồi...
Đúng lúc này, thiếu nữ lĩnh xướng bước vào, nhíu đôi lông mày thanh tú, có chút trách móc nói, giọng nói ấy vừa hay phá vỡ bầu không khí, khiến mọi người đều phải quay sang nhìn nàng.
Hình như mình hơi lỡ lời!
Khi thiếu nữ vừa phát hiện vấn đề, đang định cáo từ rút lui thì đã bị Hoàng thái hậu giữ lại!!
- Đừng đi vội, tiểu cô nương, giọng ca của ngươi rất không tệ, là ai dạy ngươi.
Hoàng thái hậu cố gắng tìm chủ đề, đây có lẽ không phải vấn đề bà muốn hỏi, nhưng lúc này câu hỏi đó là cần thiết.
- Hồi Hoàng thái hậu, là ông chủ dạy!
Thiếu nữ thành thật trả lời.
- Ông chủ? Ngươi nói ông chủ là ai?
Hoàng thái hậu không hiểu hỏi, những người có mặt tựa hồ chỉ có một mình bà không biết ông chủ của nàng là ai, nhưng bà cũng đoán được phần nào, chỉ là muốn xác nhận lại.
- Ông chủ chính là Diệp Lãng thiếu gia, hắn là ông chủ của tiểu nữ.
Thiếu nữ trả lời.
Phong hoa tuyết nguyệt lầu nhân gọi Diệp Lãng bằng một cái tên rất đặc biệt, đó chính là ông chủ, họ nghĩ, đó là cách gọi tốt nhất!!
- Đúng là tên nhóc ấy!
Hoàng thái hậu cười cười,
- Các ngươi nói là tiết mục gì? Nếu được, ta giúp các ngươi xem.
- Cái này... Người không thể xem...
Thiếu nữ có chút bối rối nói.
- Tại sao ta không thể xem?
Hoàng thái hậu có chút ngạc nhiên, bà là Hoàng thái hậu đế quốc, giúp người ta xem là vinh hạnh cho họ, không ngờ lại bị người ta cự tuyệt.
- Mẫu thân, màn biểu diễn này chỉ có người không được xem...
Long An Kì biểu tình có chút cổ quái, nàng nói vậy cũng là vì thiếu nữ đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng.
- ?? Tại sao?
Hoàng thái hậu không hiểu.
- Bởi vì tiết mục này vốn dĩ chuẩn bị cho người! Lần này họ đến đây, muốn dâng lên người một tiết mục, coi như mừng thọ.
Long An Kì trả lời.
Bây giờ thì Hoàng thái hậu đã hiểu, nếu là tặng cho mình, vậy thì phải giữ yếu tố bất ngờ, nếu không sẽ còn thấy hấp dẫn nữa.
- Thì ra là vậy, đúng là ta không hợp! Ha ha...
Hoàng thái hậu cười nói,
- Tiểu cô nương, ngươi tên gì?
- Liễu Phi Yên!
Thiếu nữ trả lời, không sai, một sân khấu đặc biệt như vậy, đương nhiên phải cần Liễu Phi Yên đích thân xuất mã.
- Liễu Phi Yên? Ta từng nghe qua cái tên này, ngươi là người nổi tiếng nhất trong trà lầu.
Hoàng thái hậu hồi tưởng, lúc bà đến Diệp Thành, hình như có nghe người ta nhắc đến cái tên Liễu Phi Yên, hình như cũng nghe nói Liễu Phi Yên có mối quan hệ không bình thường với Diệp Lãng.
Đương nhiên, sự thật thế nào thì bà cũng biết, cái gọi là quan hệ không binhg thường, chỉ là do người khác đặt điều, người đương sự không có chuyện đó, quan hệ chính là quan hệ giữa ông chủ với nhân viên.
Nếu có gì khác biệt, chính là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên rất không tệ!!
- Hoàng thái hậu chê cười!
Liễu Phi Yên bình thản nói.
- Tiểu cô nương tuyệt đối không phải là cá trong hồ, tên nhóc Diệp Lãng đúng là có con mắt nhìn người.
Hoàng thái hậu cười nói, bởi vì thái độ Liễu Phi Yên từ đầy đến cuối đều rất bình thản, cho dù biết thân phận của mình thì cũng vẫn bình thản.
Từ sự bình thản này, bà có thể nhìn ra một số tiềm lực của Liễu Phi Yên.
- Ừm, ông chủ đúng là có con mắt nhìn người và cũng rất biết lừa người khác, tất cả chúng ta đều là bị hắn lừa đến! Còn bản thân hắn thì chạy mất, tiêu sái tự do khắp nơi, hừ!!
Liễu Phi Yên có chút khó chịu nói, nhưng biểu tình thì rất dễ thương, khiến người ta hiểu ra một việc, nàng đã quên mất tình huống hiện tại, quên mất những người đứng bên cạnh mình là ai, nàng chỉ là đang trách móc Diệp Lãng.
- Ha ha, trẻ trung thích thật, tiểu bối đứa nào cũng vậy, chẳng có quy tắc gì.
Long An Kì cười nói, những lời này hình như nhắc nhở Liễu Phi Yên vẫn còn người khác, và cũng hình như nhắc nhở Hoàng thái hậu, đây là việc của đám tiểu bối, họ không cần phải quản.
- Á, hì hì, phu nhân, tiểu nữ xin phép cáo lui trước, đi xem một số thứ bản địa, tranh thủ kiểm điểm luôn.
Liễu Phi Yên le le lưỡi, sau đó chạy mất.
Mặc dù Liễu Phi Yên chỉ là một thường dân, nhưng tích cách cộng thêm nghề nghiệp bản thân khiến nàng đối xử với ai cũng như nhau, không hề kiêng nể.
Cũng có thể là chịu sự ảnh hưởng của Diệp Lãng...
- Liễu Phi Yên này rất không tệ, chỉ tiếc xuất thân hơi thấp, nếu không có thể suy xét cho hoàng tử.
Hoàng thái hậu có chút tiếc nuối nói.
Mặc dù Hoàng thái hậu nhìn nhận rất thoáng, nhưng khoảng cách thân phận vẫn khiến bà dừng bước, thích thì thích, có chuyện vẫn là không thể.
- Chỉ cần chúng thích nhau, xuất thân gì đó con chẳng quan tâm, tên nhóc Diệp Lãng cũng không quan tâm, và hình như chưa bao giờ quan tâm qua.
Long An Kì thản nhiên nói, lòng thầm nghĩ, Hoàng thái hậu dù sao vẫn là Hoàng thái hậu, khác hẳn mọi người.