- Biểu ca, ngươi còn dám nói, lần đầu tiên ngươi đến đây đã ăn toàn bộ bánh ngọt Kim Ti Vân Yến, làm hại ta mấy tháng không có mà ăn.
Nói đến chuyện này, Long Ái nghiêm mặt lại, bánh ngọt Kim Ti Vân Yến không phải bánh ngọt bình thường, giá của nó rất cao, phải chuẩn bị thật tốt, từ từ mà ăn.
Nhưng lần đó, Diệp Lãng cảm thấy ăn ngon, liền mang tất cả đi, tuyệt đối không thừa lại cái nào, ngay cả hoàng thái hậu cũng không có mà ăn, cho nên thầm mắng Diệp Lãng là ranh con.
- Có chuyện này sao?
Diệp Lãng ngơ ngác hỏi, nhưng không biết là ngốc thật hay ngốc giả, làm cho Long Ái giận đến mức dậm chân.
- Diệp Lãng! Ngươi thật là cuồng vọng, ngươi cho rằng chúng ta không tồn tại sao?
Thời điểm này, Long An Hi phát hỏa, Diệp Lãng từ đầu đến cuối không để nàng vào mắt, cho nên nàng phải kéo thêm những người khác, nói là chúng ta.
Những người khác rất vô tội, trong nội tâm thầm mắng, ngươi nói chính ngươi là được, cái gì mà là chúng ta, chúng ta và ngươi chẳng có chút quan hệ nào cả.
Ngay vào lúc Long An Hi nói chúng ta xong, những người đứng bên cạnh Long An Hi, toàn bộ kéo giãn khoảng cách với nàng, như tỏ vẻ muốn phân rõ giới hạn với nàng, không phải là chúng ta trong lời nói của nàng.
Đối với chuyện này, Long An Hi rất phiền muộn, nàng cũng không ngờ lực ảnh hưởng của Diệp lãng lại lớn như vậy.
- Những người khác ta sẽ nhìn sự tồn tại của họ, còn ngươi, ta cảm thấy không cần quan tâm thì tốt hơn, nói chuyện với ngươi, ta có cảm giác, đó chính là lãng phí thời gian.
Diệp Lãng trả lời rất trực tiếp.
- Ngươi... Ngươi... Long An Kỳ, con của ngươi, đúng là quá vô lễ.
Long An Hi tức giận nhưng không biết làm gì, chỉ có thể châm chọc Long An Kỳ.
- Đối với người vô lễ, lễ phép là dư thừa.
Long An Kỳ trả lời đầy lạnh nhạt.
- Ngươi...
Long An Hi không ngờ Long An Kỳ lại nói như vậy, trả lời rất trực tiếp, ám chỉ là nàng vô lễ.
Nàng làm sao mà biết, Diệp Lãng chính là bảo bối phiền phức khó chịu của Long An Kỳ, nàng sẽ không cho phép người ta khinh bỉ Diệp Lãng, nhìn thấy người khác nói Diệp Lãng như thế, dù là thiên hoàng lão tử, nàng cũng sẽ phản bác, sẽ phản kích.
- Mẫu thân, ta có chuyện muốn hỏi.
Vào lúc này Diệp Lãng nói.
- Chuyện gì?
Long An Kỳ nghi hoặc nhìn Diệp Lãng, không rõ Diệp Lãng đang định hỏi chuyện gì.
- Vị a di này là tỷ tỷ của người sao?
Diệp Lãng hỏi rất nghiêm túc.
- Không phải, là muội muội! Thế nào?
Long An Kỳ nói ra những lời này làm cho không ít người kinh ngạc, bởi vì, Long An Kỳ hẳn phải là muội muội, bởi vì nhìn niên kỷ của nàng phải là muội muội mới phải.
Diệp Lãng cũng hiểu được, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới, mình còn một đại ca và một nhị tỷ, nhưng nhìn bọn họ thì còn lớn hơn cả Long An Kỳ, nhưng nếu tính toán, niên kỷ của mẫu thân cũng không nhỏ hơn Long An Hi bao nhiêu.
- Đúng là kỳ quái, tại sao nàng lại già hơn mẫu thân, nàng phải là tỷ tỷ của người mới phải.
Diệp Lãng nghi ngờ.
- Tiểu vương bát đản, đó là vì nhan sắc của mẫu thân là thanh xuân bất lão, chúng ta đứng chung một chỗ còn giống tỷ đệ hơn, bọn họ cũng không cho rằng chúng ta là mẫu tử đâu.
Long An Kỳ vừa cười vừa nói.
- Nói cũng phải, nàng ta còn già hơn cả nãi nãi... Ta biết rồi, nàng không phải là thân sinh của nãi nãi.
Đột nhiên Diệp Lãng kêu lên.
...
Vấn đề này, ai cũng biết, nhưng không có ai lại nói trực tiếp như vậy, bởi vì như vậy sẽ kích thích người khác.
- Đúng vậy, chúng ta không phải do một mẹ sinh ra, nhưng lại có cùng phụ thân.
Long An Kỳ gật đầu, sau đó gõ lên đầu Diệp Lãng một cái.
- Thế còn hoàng thượng? Trước kia ta cảm thấy hắn rất già, nhưng cũng không già như a di này, lúc này ta cảm thấy hắn rất trẻ a.
Diệp Lãng tiếp tục nói.
- Đại ca là thân sinh của nãi nãi ngươi, hắn chỉ lớn tuổi, hắn...
- Khục khục!
Vào lúc này, đột nhiên truyền tới vài tiếng ho khan, ngắt ngang lời của Long An Kỳ, thời điểm mọi người nghe thấy, cũng biết không thể tiếp tục đề tài này nữa.
- Tham kiến hoàng thượng!
Đúng vậy, người tới chính là hoàng thượng và hoàng thái hậu, bọn họ đã đến.
- Diệp Lãng, tiểu hỗn đản, sao ngươi dám nói xấu sau lưng ta. Nguồn truyện: TruyenGG
Hoàng đế giả bộ như rất nghiêm túc, những lời giống như trưởng bối đang vui đùa với vãn bối, rất rõ ràng.
Thời điểm này, tất cả mọi người có thể xác định một chuyện, đó chính là địa vị của Diệp Lãng trong lòng của hoàng đế rất lớn.
- Không có, người vừa nói là mẫu thân.
Diệp Lãng thành thật trả lời.
- Bốp!
Long An Kỳ đánh một quyền lên đầu của Diệp Lãng.
- Tiểu vương bát đản, có cần phải bán đứng mẫu thân như vậy không?
- Ta không có bán đứng mẫu thân mà, ta chỉ nói sự thật!
Diệp Lãng cảm thấy rất ủy khuất, nhưng hắn không biết mình sai ở đâu.
- Được rồi hai mẫu tử các ngươi không nên đùa giỡn nữa, nhìn hoàng thượng và hoàng thái hậu đi.
Vào lúc này Diệp Thành Thiên mở miệng ngăn cản, thời điểm lúc trước, hắn chẳng muốn quản, bởi vì hắn biết Diệp Lãng có thể ứng phó được chuyện này.
Bây giờ, mọi chuyện bắt đầu đi vào quỹ đạo, yến hội chính thức bắt đầu, trừ Long An Hi có chút oán niệm ra, tất cả mọi người đều tươi cười ngồi vào vị trí.
Diệp Lãng dẫn theo các cô nương ngồi vào vị trí của tiểu bối, bọn họ phải chờ đợi vì tiết mục bọn họ biểu diễn vẫn còn lâu lắm, mà hình như tiết mục của hắn được an bài vào cuối buổi thọ yếu, bởi vì lúc đó có số lượng người đông nhất.
Mà yến hội này, các bàn đều có khác biệt, là có bàn ngồi một người, hoặc là hai phu thê cùng sử dụng, mà hoàng thượng và hoàng thái hậu cũng sử dụng những loại bàn giống như vậy.
Người có thể sử dụng bàn, đều là người trọng yếu, những thứ khác đều là thứ yếu, ngồi ở bàn tròn phía xa xa, đại bộ phận đều là hoàng thân quốc thích, Diệp Lãng là một trong số đó.
Bọn người Diệp Lãng chiếm hai bàn, mười một người Liễu Phi Yên chiếm một bàn, mà bọn người Diệp Lãng và Diệp Lam Vũ cũng chiếm một bàn.
- Tiểu hỗn đản, ngươi tới đây cho ta!
Long Cát công chúa đi tới dắt Diệp Lãng rời đi, vị trí của nàng là ở phía trước, nhưng nàng không muốn ngồi một mình, cho nên đi tới kéo Diệp Lãng qua đó.
- Không muốn, ta phải ở chỗ này.
Diệp Lãng muốn phản kháng, nhưng Long Cát công chúa rất bạo lực, bạo lực đến nỗi ngay cả Diệp Lam Vũ cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhìn Diệp Lãng bị bắt đi.
- Long cát tỷ tỷ, tại sao phải là biểu cả, ta cũng có thể mà, đúng là bất công!
Lúc này Diệp Lam Vũ và Long Ái đố kỵ.