-Ha ha, còn nói không đang nghĩ tới lão bản! Lúc trước ngươi nên đi cùng chúng ta, không biết lão bản có nhớ tới ngươi hay không, nhưng nếu có ngươi ở bên cạnh, chắc chắn hắn sẽ không đi Vạn Hoa Lầu, cũng không mang về nhiều tỷ muội như vậy.
Liễu Phi Yên vừa cười vừa nói, dùng nhón tay khiêu khích khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng của Chân Tiểu Yên.
-Ai mà biết chứ, cho dù nhớ ta, hắn chỉ nhớ tới đồ ăn của ta.
Chân Tiểu Yên nói.
-Được rồi, đừng khiêm nhường, người nào không biết trù nghệ của ngươi là thiên hạ vô song chứ, ngươi làm bánh ngọt hoa quế còn hơn xa so với những cái bánh trước đây mà hắn ăn, nếu lão bản có ở đây, nhất định sẽ phải ngươi theo hắn.
Liễu Phi Yên vừa cười vừa nói, trong giọng có chút đố kỵ.
Trù nghệ của Chân Tiểu Yên trù đã là một đại chiêu bài của trà lâu, rất nhiều người đều muốn ăn bánh và uống trà do nàng làm, nếu như có thể, còn muốn ăn tiệc rượu do Chân Tiểu Yên làm.
Nhưng mà, dưới tình huống bình thường, Chân Tiểu Yên rất ít khi làm tiệc rượu, một tháng tối đa chỉ có một lần, mà tiệc rượu và thức ăn mỗi tháng một lần này, chính là mục tiêu của rất nhiều người.
Mà tên của Chân Tiểu Yên đã xâm nhập vào nhân tâm, làm cho rất nhiều người điên cuồng, cũng từng có một ít người của nơi khác tới, yêu cầu Chân Tiểu Yên làm tiệc rượu cho bọn họ, chỉ có điều, kết quả cũng giống nhau, những người này bị mời ra khỏi trà lâu, thậm chí bị mời ra khỏi Diệp thành.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGBởi vì người nơi này đều biết, Chân Tiểu Yên là người trọng yếu bên cạnh Diệp Lãng, đắc tội nàng, chẳng khác nào đắc tội Diệp Lãng.
Mà trong Diệp thành này, có người nào dám đắc tội Diệp Lãng sao? Không có, trừ phi là ngươi không muốn lăn lộn ở chỗ này.
-Trù nghệ vô song thì thế nào, không có người ăn cũng chẳng là gì cả...
Chân Tiểu Yên nói rất ngữ khí buồn phiền, sự ưu sầu của nàng đã lây sang những vật ở gần đó.
-Tại sao lại không có người ăn, có không biết bao nhiêu người tranh nhau đến vỡ đầu để được ăn đó, lão bản cũng giống như vậy! Ngươi cũng đừng nên ở chỗ này đa sầu đa cảm, chuyện này sẽ không như ngươi nghĩ đâu!
Liễu Phi Yên có chút đau đầu, nàng rất ít khi nhìn thấy Chân Tiểu Yên có cảm xúc như vậy, cũng có thể nói là chưa từng thấy qua.
Chân Tiểu Yên là người nhanh nhảu, cho tới bây giờ không có tư vị u sầu đa cảm như thiếu nữ bình thường, thần kinh có chút không bình thường, nhưng cũng rất đáng yêu!
-Phi Yên, ngươi nói Diệp Lãng có phải chỉ nghĩ tới đồ ăn của ta hay không? Hắn có chủ động đến gặp ta hay không? Ha ha, ngươi không trả lời ta cũng biết đáp án, làm sao mà hắn lại chủ động tới chứ, hắn mơ mơ màng màng, mà hắn cũng có rất nhiều chuyện cần xử lý.
Chân Tiểu Yên cười cười, trong nụ cười của nàng, thì Chân Tiểu Yên trước kia đã trở lại, đã trở nên sáng sủa hơn.
-Hôm nay ta nói với ngươi như thế nào, lão bản đã trở lại rồi, mà ngươi cũng đừng khẩn trương, lão bản sẽ tới tìm ngươi.
Liễu Phi Yên minh bạch, nàng biết rõ tình huống của Chân Tiểu Yên.
Nhiều khi, mọi người thường ngóng trông một người nào đó, nhưng trước kia người đó tới, thời khắc trước khi gặp mặt nhau, thường thường rất khẩn trương, sẽ có cảm giác không hiểu thấu.
-Cái gì, ta đâu có khẩn trương, không phải là ta không muốn nhìn thấy hắn, nhưng mà... Vì ta đã lâu không gặp hắn thôi...
Chân Tiểu Yên cười cười, hình như đã khôi phục lại như bình thường, nàng đứng dậy, muốn đi về phía trước.
Thời điểm này, Liễu Phi Yên còn tưởng rằng Chân Tiểu Yên đã khôi phục lại, nhưng nàng nhanh chóng biết rõ, đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
-Diệp Lãng sẽ không tới, Chân Tiểu Yên, ngươi đang nghĩ cái gì đấy...
Liễu Phi Yên nghe được giọng nói rất nhỏ của Chân Tiểu Yên, cuối cùng, nàng đã không còn nghe được Chân Tiểu Yên nói cái gì nữa, nhưng có thể khẳng định một điểm, Chân Tiểu Yên vẫn u sầu như lúc trước, không có khôi phục lại.
Nàng không khôi phục thì thế nào chứ, chỉ cần Diệp Lãng tới gặp là sẽ nàng tốt lên, còn trước đó, dù là ai cũng không có cách.
Mà Liễu Phi Yên cảm thấy, Diệp Lãng sẽ không có khả năng tới trong đêm nay, tối thiểu cũng phải là ngày mai, bởi vì chuyện cần Diệp Lãng xử lý còn có rất nhiều, hắn sẽ không thể phân thân tới gặp Chân Tiểu Yên.
Mà cách nghĩ của nàng cũng giống như Chân Tiểu Yên, nhưng hai người không nghĩ tới là, vào lúc này, một người mà các nàng vừa yêu vừa hận, sắc mặt có chút mơ hồ đã xuất hiện ở trước mặt các nàng, trước đó không có bất kỳ điềm báo trước nào, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
-Mụ béo, gặp ngươi rất đúng lúc, ta đang muốn tìm ngươi!
-A! À?
...
Miệng nhỏ của Chân Tiểu Yên mở ra, ngơ ngác nhìn Diệp Lãng trước mặt, chuyện này quá đột ngột, làm cho nàng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
-Còn chờ gì nữa, ta cảm thấy đói bụng rồi, mau đi làm một bàn đồ ăn tới đây cho ta, Phi Yên, ngươi nên lên đài đi, người bên ngoài đang điên cuồng kêu la rách cuống họng rồi kia! Ồ, các ngươi sao thế, tại sao còn đứng ở nơi này?
Diệp Lãng có chút nghi hoặc, đơn giản là hai thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn hắn, không có bất kỳ động tác nào.
-Diệp Lãng, ngươi... Ngươi là thật sao?
Chân Tiểu Yên nói năng có chút lộn xộn, nàng vốn muốn nói chuyện này không phải là thật, giống như đang nằm mơ, quá đột ngột.
-Đương nhiên là thật, ta có thể là giả sao! Mụ béo, chúng ta chỉ không gặp nhau vài tháng mà thôi, tại sao ngươi đã nhận không ra thế?
Diệp Lãng vỗ ngực, tỏ vẻ mình là thật, đồng thời cũng rất kỳ quái, Chân Tiểu Yên làm sao thế, tại sao không thể nhận ra bản thân mình là thật hay giả chứ.
Chân Tiểu Yên nhéo Diệp Lãng một cái, thấy Diệp Lãng đau đớn, nàng mới cười lên buông ra, nói:
-Cái gì mà mấy tháng, chúng ta không gặp nhau có tám tháng mà thôi.
-Tám tháng hay mấy tháng cũng được, không sao cả, được rồi, ta vẫn chưa ăn cơm tối đâu, ngươi mua làm thức ăn cho ta đi.
Diệp Lãng nói ra, bộ dáng rất đáng thương.
-Ta biết rõ! Ta lập tức đi làm ngay, ngươi ăn cái này trước đi.
Chân Tiểu Yên cười, sau đó lấy một chút điểm tâm ra cho Diệp Lãng, sau đó xoay người đi vào nhà bếp, thần sắc rất vui vẻ.
-Nhanh một chút, ta đói bụng muốn xỉu rồi đấy.
Diệp Lãng ăn điểm tâm, sau đó nói với Chân Tiểu Yên.
-Ta biết rồi, ta đã chuẩn bị từ sớm, sẽ nhanh thôi!
Chân Tiểu Yên trả lời, đúng là nàng đã chuẩn bị từ sớm, biết rõ sau khi Diệp Lãng trở về, thì chuyện đầu tiên hắn nói, đó chính là bảo nàng xuống bếp nấu cho hắn ăn.
Trước đó, nàng cũng không nghĩ là hôm nay Diệp Lãng sẽ tới, nhưng theo tư duy nàng vẫn đi làm thức ăn.
Người khác biết rõ sau khi Diệp Lãng trở về, có thể sẽ lập tức đ qua gặp mặt Diệp Lãng, nhưng nàng chẳng quan tâm, nàng muốn đợi Diệp Lãng tới tìm, mà Chân Tiểu Yên không giống với tất cả mọi người, phản ứng đầu tiên của nàng là nấu thức ăn cho Diệp Lãng, dù không biết Diệp Lãng có thể ăn hết hay không.
-Thế thì tốt, ta sẽ đợi ở nơi này.
Diệp Lãng hô lên, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, vị trí này cũng không phải chỗ hắn thường xuyên ngồi, mà là tùy tiện tìm một chỗ.
Mỗi lần Diệp Lãng tới nơi này, đều ngồi rất tùy ý, không có vị trí cố định.
Cứ như vậy, thời điểm hai người gặp lại nhau lần nữa, cứ bình bình đạm đạm xảy ra như vậy.