Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 740


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Lãng tìm tam ca dặn dò một chút phương pháp khởi động, đây là chuyện thuộc quyền cai quản của phòng ngự quân, chuyện này Diệp Lãng nghĩ nên liên lạc với tam ca.

Mà tam ca chính là người tiếp quản chuyện phòng ngự này, mấy năm nay hắn đã trở thành người đứng đầu Diệp gia quân, việc này vốn là chuyện hắn nên quản lý. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com

Thử xem hiệu quả?

Chuyện này tam ca có hỏi qua Diệp Lãng, cũng dự định đi thử xem, nhưng Diệp Lãng nói sau khi phát động trận pháp, thành thị sẽ xuất hiện biến hóa về địa hình, động tác này sẽ bị mọi người phát hiện, sẽ biết về vũ khí bí mật này, cho nên nếu không gặp phải vạn bất đắc dĩ thì không nên thử.

Địa hình biến hóa? Điều này làm tam ca có chút khó hiểu, cái gì gọi là địa hình biến hóa, một trận pháp phòng ngự chẳng lẽ còn có thể cải biến được địa hình nơi này sao?

Đối với vấn đề này, Diệp Lãng trả lời khẳng định, thì chính là – sẽ!

Biến hóa như thế nào thì hắn không giải thích, cho tới lúc đó chính ngươi tự nhìn là biết thôi!

Sau khi nghe được câu nói này, tam ca còn muốn đập cho hắn một trận, nhưng vẫn nhịn được, dù sao hắn cũng có thể chuẩn bị trước tâm lý để nhìn vẻ biến hóa này.



- Tiểu vương bát đản, con lại muốn đi sao?

Đêm đó Long An Kỳ đến gặp hắn, cũng chỉ muốn trò chuyện với hắn nhiều hơn một chút mà thôi.

- Phải đó, con phải đi về tiếp tục hoàn thành công việc bên kia, mẹ luyến tiếc con sao?

Diệp Lãng trực tiếp hỏi.

- Ai nói luyến tiếc con, con đúng là không có lương tâm, từ sau khi có lão bà, đã ném lão nương sang một bên rồi.

Long An Kỳ gõ đầu Diệp Lãng, sau đó lại ôm hắn vào lòng.

- Mẹ, mẹ luyến tiếc con thì cứ nói thẳng thôi, qua một thời gian ngắn con lại về một lần, như vậy tốt hơn lần trước con ra ngoài du lịch rồi! Nói thật, con còn chưa chân chính hưởng thụ qua lần du lịch kia, mỗi lần đi tới một chỗ đều có chuyện phát sinh, thật là xui xẻo…

Diệp Lãng ngồi trong lòng Long An Kỳ nói.

- Còn xui xẻo sao…Con đúng là đang ở trong phúc mà không biết phúc, con không biết con may mắn tới cỡ nào, tuy rằng phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng con lại được rất nhiều người ủng hộ, đây là việc trước nay chưa từng có.

Long An Kỳ có chút tức giận nói.

- Ủng hộ gì chứ? Có sao?

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi, hắn không chút nào quan tâm những chuyện này, thậm chí cả tình huống này hắn cũng không biết.

- Bỏ đi, nói con cũng không hiểu! Đây có lẽ do nữ thần may mắn chiếu cố…

Long An Kỳ cũng không tiếp tục dây dưa trong đề tài này, kế tiếp lại trò chuyện sang chuyện khác, đều chỉ là một ít chuyện trong nhà.

Điều này đối với Diệp Lãng mà nói thật sự nhàm chán, nhưng phải xem đối tượng là ai, nếu là người hắn quan tâm hắn vốn sẽ không thấy chán ghét.



Ngày hôm sau, tới thời gian xuất phát, Diệp Lãng để mọi người cùng đưa tiễn, lại xảy ra một tình huống nhỏ mà không ai nghĩ tới.

- Diệp Lãng, ta cũng muốn đi, được chứ?

Diệp Chỉ Tình đột nhiên hỏi một câu.

Điều này xác thực làm người ta không tưởng tượng nổi, Diệp Chỉ Tình vẫn luôn thật yên lặng, trước kia chưa tiếp xúc với Diệp Lãng bao nhiêu, lần này không ngờ lại muốn đi chung với hắn.

Tuy chỗ kia cũng thật yên tĩnh, nhưng đối với Diệp Chỉ Tình mà nói cũng không phải địa phương tốt nhất, vì sao nàng lại đòi đi?

Hiện tại mọi người cảm thấy thật tò mò, nhưng cũng không quá mức để ý tới.

- Được thôi!

Diệp Lãng gật đầu, cũng không cự tuyệt, hắn có cảm giác tín nhiệm vị đường tỷ này, cho dù để nàng biết được bí mật cũng không sao cả.

Đây là cảm giác giữa người với người, cho dù có chuyện gì kỳ quái, Diệp Lãng cũng không cảm thấy lạ lùng.

- Ân!

Diệp Chỉ Tình lên tiếng bước tới gần hắn.

Dọc theo đường đi, rất nhiều người đều đi theo, mãi cho tới trước Hạo Nguyệt Hồ vẫn có một đám người đang đứng chờ sẵn nơi đó.

- Cảm ơn mọi người!

Diệp Lãng cũng không để ý, chỉ khi sắp tiến vào trong hắn lại nói tiếng cảm ơn với họ, cảm kích lòng quan tâm của họ dành cho mình.

- Không cần khách khí, thập tam thiếu!

Mọi người chợt ngẩn ngơ, sau đó đáp lại.

- Vèo…

Diệp Lam Vũ cùng thất công chúa nở nụ cười.

- Sao vậy?

Diệp Lãng ngơ ngác hỏi, hắn không rõ hai nàng cười chuyện gì.

- Tiểu đồ đần, họ không phải tới tiễn ngươi, chỉ là muốn đi vào với ngươi.

Thất công chúa cười nói.

- Muốn theo vào sao, vậy thì đi thôi!

Diệp Lãng cười cười, sau đó trực tiếp đi vào.

Người phía sau đều đi theo, họ cũng biết không đi theo hắn họ cũng không thể vào được bên trong.

Nhưng rất nhanh họ liền phát hiện không còn thấy bóng dáng của Diệp Lãng, hắn đã đột ngột biến mất ngay trước mặt mình.

- Đệ đệ, sao không thấy họ nữa?

Chẳng những những người kia không thấy Diệp Lãng, mà nhóm người Diệp Lam Vũ cũng không còn thấy họ.

- Nơi này vốn là một trận pháp phòng ngự, không biết trận pháp sẽ bị đưa ngược ra ngoài.

Diệp Lãng nói.

- Ta biết, nhưng ở thời gian trước khi ngươi đưa người vào, mọi người còn cách ngươi xa hơn họ, nhưng cũng đâu có chuyện gì.

Dựa theo tình huống trước đó, những người kia không có khả năng biến mất nhanh như vậy.

- Ta còn quên nói, trận pháp này còn có thể khống chế, có thể biến hóa, tăng lớn tăng nhỏ! Nếu ta không muốn cho ai vào, cho dù có nhớ rõ đường cũng không ai vào được!

Diệp Lãng cười nói.

- …

Nhóm người Diệp Lam Vũ liền trầm mặc.

- Còn nữa, đường ở đây không chỉ có một đâu, còn nhiều đường khác, các ngươi nên đi gần hơn một chút, bằng không sẽ bị lạc như họ.

Diệp Lãng tiếp tục nói.

- …

Diệp Lam Vũ nói.

Bình Luận (0)
Comment