Ta vốn định trèo tường vào xem vì sao Khương Thục lại khóc.
Nhớ đến cái c.h.ế.t của nhị tỷ sau này, ta lại không khỏi mím chặt môi, cố gắng buộc mình phải cứng lòng rời đi.
Nhưng tiếng khóc ai oán của Khương Thục cứ như ma quỷ, văng vẳng bên tai mãi không dứt.
Trong lòng ta bỗng chốc dậy sóng, lý trí và tình cảm giằng xé lẫn nhau.
Lý Cẩn trong bộ váy áo vàng nhạt gầm lên: "Nếu không phải Khương Thục kia kể lể chuyện Khương Viện c.h.ế.t cho nhị tỷ nghe, tỷ ấy làm sao nghĩ quẩn đến mức tự vẫn? Giờ nàng ta khóc lóc thì có ích gì? Người dưng nước lã, hà cớ gì ngươi phải bận tâm? Rảnh rỗi sinh nông nổi!"
Lý Cẩn trong bộ váy áo lam sương phản bác: "Cho dù nhị tỷ không biết chuyện của Khương Viện, thì gả vào cái nơi như Xương Bình hầu phủ cũng chẳng khác nào c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn! Lỡ như Khương Thục kia xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngươi không áy náy vì đã bỏ mặc nàng ta hay sao? Lý Cẩn!"
Hai "người" trong lòng ta cứ thế tranh cãi không ngừng.
Ta đứng chôn chân trên phiến đá xanh, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, từ đằng xa lại vọng đến tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, tiếng chửi mắng của nam nhân, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Khương Thục.
Lý Cẩn áo lam sương đã thắng.
Phân định thắng thua xong, hai nàng lập tức tan biến trong tâm trí ta.
Không do dự thêm nữa, ta đeo trục tranh chạy ngược trở lại bức tường cao, nơi phát ra những âm thanh hỗn loạn kia.
Vừa đến nơi, ta vội vàng niệm chú thúc giục nội đan.
Không có phản ứng.
Không có phản ứng.
Nội đan giống như tôi khi mới vào phủ Trường Bình Hầu, chỉ cử động một chút để thể hiện sự tồn tại rồi lại ngừng hẳn.
Lý Cẩn, ngươi có thể làm được không?!
Vô dụng thế này thì đừng có xen vào chuyện yêu ma nữa!
Cút về hầu phủ làm thê hiền dâu thảo đi!
Không kịp mắng nhiếc bản thân, ta vội vàng đưa tay gõ gõ trục tranh.
"Hồng Nương, mau giúp ta với! Ta muốn nhảy qua tường!"
Trục tranh vùng khỏi lưng ta, lơ lửng giữa không trung rồi cuộn chặt lại, biến thành hình cây gậy.
Một lực mạnh ập đến, trục tranh hất văng ta qua khỏi bức tường!
...
Hồng Nương! Cô đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả!
Ta dù sao cũng đã cứu được Thôi Oanh Oanh!
Coi như là ân nhân của chủ tớ các ngươi rồi đấy!
Có thể đừng có ném ta qua tường như ném bóng trong trò mã cầu được không hả?!
Cho dù trục tranh đã kịp thời bung ra đỡ lấy ta lúc rơi xuống, ta vẫn sợ đến toát mồ hôi lạnh, không nhịn được mà mắng xối xả.
Nhưng tiếng khóc của Khương Thục bỗng lúc có lúc không, ta không kịp trách mắng Hồng Nương nữa, vội vàng lần theo tiếng chửi mắng và tiếng khóc, xông vào phòng.
Mùi hương thơm, mùi rượu nồng, mùi m.á.u tanh, tất cả ập vào mặt ta.
Căn phòng tao nhã thoang thoảng hương trầm, nam nhân say khướt mặt đỏ bừng, và... và Khương Thục nằm sõng soài trên đất, mặt mũi bê bết máu, sống c.h.ế.t không rõ!
Nhìn Khương Thục thê thảm, thoi thóp như vậy, lửa giận bùng lên trong ta, thiêu đốt hết lý trí.
Ta chắn trước người Khương Thục đang bất tỉnh, trừng mắt nhìn gã nam nhân say rượu: "Ngươi dựa vào cái gì mà đánh nàng ta?"
Vừa dứt lời, ta bỗng giật mình thon thót, theo bản năng rụt cổ lại.
Khương gia gả con gái vào nơi quyền quý, cao sang...
Khi còn ở khuê phòng chờ đợi phủ Xương Bình Hầu tới đón gả, ta đã nghe nói Khương Thục được gả cho thế tử Định Quốc Công phủ là Hàn Vị Trung.
Chắc hẳn chính là tên say rượu c.h.ế.t giấc trước mắt này.
Quyền thế Định Quốc Công phủ vượt xa phủ Xương Bình Hầu.
Hơn nữa, không giống loại công quý hữu danh vô thực trên triều đình như Tưởng Cửu Tư, Hàn Vị Trung lại là người có thực quyền ở bộ Binh.
Huống chi hắn ta từ nhỏ đã tập võ.
Dáng vẻ của Khương Thục như vậy, cũng đủ cho thấy kẻ này là tên cầm thú sẽ ra tay đánh nữ nhân.
Nhỡ đâu ta chọc giận Hàn Vị Trung, sự trả thù của hắn sau khi tỉnh lại cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Quan trọng nhất là, ta sợ hắn ra tay đánh ta.
Khi còn nhỏ tuy có đại tỷ nhị tỷ che chở, nhưng cũng từng bị cha tát tai.
Bị đánh đau lắm đau lắm!
Nhưng lời nói bức thiết đã thốt ra, hối hận cũng không kịp thu hồi.
Ta tâm ý nhất quyết, dứt khoát lần nữa gõ vào trục tranh sau lưng, ra hiệu cho Hồng Nương ra tay, chế ngự Hàn Vị Trung.
Trục tranh vẫn không hề nhúc nhích.
Hàn Vị Trung đang say rượu thấy ta chất vấn hắn, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nổi giận, vươn tay ra tóm lấy ta.
"Ngươi là thứ gì, dám chất vấn chuyện nhà của bản thế tử!"
Ta để tránh hắn, liên tục lùi về sau, trong lúc luống cuống cũng không quên để tay ra sau lưng, nhanh chóng tiếp tục gõ vào trục tranh.
Trục tranh lại như không nghe thấy tiếng gõ, vẫn không hề nhúc nhích.
Hít sâu một hơi, ta dựa vào lợi thế thân hình mảnh mai, né tránh trái phải, chui vào khe hở giữa tủ quần áo và tường trong phòng.
Tủ quần áo được làm bằng gỗ mun đen, Hàn Vị Trung nhất thời nửa khắc không thể di chuyển nó.