Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 24

Mấy năm ấy, Khương Viện thường mặc chiếc váy lụa màu xanh lá, hẹn tỷ ấy cùng nhau thưởng trà ngắm hoa, thật là tốt đẹp biết bao.

Đó có lẽ là khoảng thời gian ấm áp nhất trong những tháng ngày buồn tẻ nơi khuê phòng lạnh lẽo.

Bởi vậy, khi hay tin Khương Viện bị Khương ngự sử ra lệnh dìm c.h.ế.t dưới ao, tỷ ấy mới quyết tuyệt nuốt vàng tự vẫn, bỏ lại ta một mình trên cõi đời này.

Có những chuyện, kỳ thực nhị tỷ đều hiểu rõ trong lòng.

Tỷ ấy c.h.ế.t đi, với tính cách của cha và huynh trưởng, chắc chắn cái hôn sự đầy bất hạnh của phủ Xương Bình Hầu kia sẽ rơi xuống đầu ta.

Nhưng tỷ ấy đã không còn đủ sức lực để lo lắng cho ta nữa rồi.

Cho nên trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nhị tỷ mới nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không ngừng nói lời xin lỗi.

Một lòng chỉ mong được c.h.ế.t đi cho nhanh chóng, không phải là để chống đối lại cha và huynh trưởng, cũng không phải để trốn tránh cuộc hôn nhân với phủ Xương Bình Hầu, mà đơn giản chỉ là muốn xuống suối vàng, tìm kiếm người trong lòng của tỷ ấy.

Giờ đây, nhị tỷ và cô nương mặc váy lụa màu xanh lá cây mà tỷ ấy yêu mến kia, cuối cùng cũng đã được ở bên nhau mãi mãi.

Ta ngồi trên tranh suy nghĩ miên man.

Bỗng nhiên, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Là tại gió đông lạnh lẽo.

Phải, nhất định là do gió đông.

Chưa kịp lặng lẽ lau khô nước mắt, ta đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ trên cao.

Nhận ra gia huy trên xe ngựa và con hẻm mà nó dừng lại, ta quả quyết lên tiếng: "Hồng Nương, chúng ta xuống dưới kia."

"Không về phủ Xương Bình Hầu nữa sao?" Hồng Nương ngạc nhiên hỏi.

Ta lạnh lùng đáp: "Tạm thời không về, hãy chuẩn bị sẵn sàng những thứ ngươi có thể trao đổi, trông chừng Khương tỷ tỷ cho kỹ, ta đi g.i.ế.c một tên quan."

Hiện tại là canh một giờ Mão.

Thời gian để trả lại nội đan cho Tử Diệu, vẫn còn dư dả khoảng năm canh giờ nữa.

Giết xong người rồi quay về phủ, biết đâu còn kịp dùng bữa sáng nóng hổi.

(Kinh thành, Tây Thị, lầu Hồng Tú Chiêu.)

Trong căn phòng riêng bốn tầng, lò sưởi ấm áp lan tỏa khắp gian phòng, một tia nắng ban mai chiếu lên gương mặt Lý Chương.

Hắn lười biếng mở mắt.

Một kỹ nữ xinh đẹp như hoa nép mình trong lòng hắn, bên cạnh là một kỹ nữ khác lớn tuổi hơn một chút, đang cuộn tròn ngủ say ở phía bên kia giường.

Đầu kề đầu trên gối, cùng nhau đắp chung chăn gấm, tay trái ôm ấp người này, tay phải lại ôm lấy người kia, thật là khoái hoạt.

Nhưng triều đình nghiêm cấm quan lại lui tới chốn kỹ viện, mà hắn, vừa mới dâng lên kế sách trị thủy, được thăng chức làm Thị độc học sĩ.

Vừa mới được thăng chức, chắc chắn sẽ có kẻ ghen ghét đố kỵ.

Cho nên cho dù có chìm đắm trong chốn ăn chơi đến đâu, cũng phải rời đi trước khi lâm triều.

Nếu để người ta nắm được điểm yếu, tấu lên hoàng thượng một bản, thì rắc rối to rồi.

Lý Chương vội vàng rửa mặt xong, khoác lên người chiếc áo choàng lông cáo dày cộm, để cho người hầu đi phía trước cầm đèn dẫn đường, rồi bước lên xe ngựa.

Trong xe ngựa, Lý Chương cởi áo choàng ra, lấy từ trong rương ra bộ quan phục mới may, lặng lẽ vuốt ve từng đường kim mũi chỉ trên lớp vải.

Thi đỗ tiến sĩ, được bổ nhiệm làm Biên tu Hàn Lâm viện.

Chính thất phẩm, quan phục màu xanh thẩm, thêu chim uyên ương.

Nhìn chẳng đẹp mắt chút nào.

Dâng sớ tấu trình bày kế sách trị thủy, được thăng chức làm Thị độc học sĩ.

Chính tứ phẩm, quan phục màu đỏ thẫm, thêu hình mây nhạn.

Nhìn cũng tạm, vừa mắt hơn đôi chút.

Nhưng phải giống như cha hoặc các vị trọng thần trong triều, khoác lên mình bộ quan phục màu tím sẫm của bậc chính nhất phẩm, chính nhị phẩm, đứng hàng đầu trong triều.

Địa vị như thế, mới xứng đáng với hắn.

Than ôi, than ôi, mấy muội muội trong nhà, đứa nào đứa nấy đều không hiểu chuyện.

Chẳng qua chỉ là lấy cắp kế sách trị thủy của đại muội muội, rồi ghi tên mình lên đó mà thôi.

Đại muội muội chỉ là phận nữ nhi, lẽ nào lại muốn dùng kế sách này để được phong hầu bái tướng, lưu danh sử sách hay sao?

Thật đáng buồn cười.

Triều đình há phải là nơi để nữ nhân xen vào.

Hắn đã sai người đến tiệm trang sức tốt nhất kinh thành đặt làm một bộ trang sức quý giá để bù đắp cho đại muội muội, vậy mà muội ấy lại dám xông thẳng đến thư phòng làm ầm ĩ lên như thế?

Thật khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt cha.

Trước giờ hắn nào có biết đại muội lại là người như vậy.

Trong những gia đình quyền quý khác, nữ nhi mà dám cãi lời cha huynh, làm náo loạn cả nhà, ắt sẽ bị trừng phạt bằng roi mây theo gia pháp.

Nếu không phải hắn nể tình cốt nhục mà cầu xin cha, thì đâu chỉ là bị giam vào từ đường cho xong chuyện.

Vậy mà muội ấy lại dám, lại dám cả gan thắt cổ tự tử trong từ đường!
Bình Luận (0)
Comment