Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 34

Nhà vợ có thể nâng đỡ được bao nhiêu? 

Nếu có thể nhờ vào bùa chú hoặc là sức mạnh khác, được các lão trong triều hoặc là ái nữ của thủ phụ để mắt tới... 

Vậy thì sau này mới gọi là một tương lai vô hạn!

Thời tiết tuy lạnh lẽo, nhưng Trương Sinh vừa nghĩ đến chuyện đó, trong lòng nóng như lửa, ngay cả thân thể cũng không khỏi ấm áp lên vài phần.

Vừa về đến thư phòng, Trương Sinh thắp nến lên, liền bị một bóng hình xinh đẹp trong phòng dọa đến mức suýt đánh đổ chân đèn. 

Chẳng lẽ con họa yêu đáng c.h.ế.t kia sau khi trốn thoát khỏi Phật tháp, lại tìm đến cửa rồi sao?!

Nhưng nhờ ánh sáng lập lòe của chân đèn, Trương Sinh cuối cùng cũng nhìn rõ, nữ tử đang lật sách trong thư phòng của mình, dường như không phải là Thôi Oanh Oanh hay Hồng Nương. 

Thiếu nữ ước chừng mười tám mười chín tuổi, lông mày như vẽ, áo choàng da cáo trắng cũng không che giấu được vòng eo thon thả. 

Dưới ánh nến, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo vô song, làn da lại càng trắng đến gần như trong suốt.

Từ khi bước chân vào chốn quan trường, Trương Sinh đã theo các đồng liêu giao thiệp không ít, coi như cũng được mở rộng tầm mắt. Ngửi thấy hương hoa mai phảng phất trên người mỹ nhân trước mặt, hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong lòng suy nghĩ miên man:

“Lông cáo trắng là loại tốt nhất trong các loại áo khoác lông, đặc biệt ở bốn điểm: nhẹ, ấm, dày, mềm. Nàng ta khoác trên mình chiếc áo lông cáo trắng, lại trông mảnh mai hơn hẳn đám phấn son tầm thường ngoài kia. Chắc chắn cơ thể bên dưới lớp lông cáo đó thon thả đến cực độ... Nhưng nhìn cổ nàng lộ ra, không hề có cảm giác gầy gò cứng nhắc, mà lại mềm mại, da thịt căng mịn. Nếu... nếu những phần bị lông cáo che khuất cũng giống như phần cổ này, thì bất kể trên giường hay dưới giường, quả thật là bảo vật hiếm có trên đời...”

Hắn đang mải mê tưởng tượng thân thể của nữ tử này ôm vào lòng sẽ mê hồn đến nhường nào, nữ tử lại thuận tay ném sách sang một bên, hướng hắn cười duyên dáng: "Ngươi là Trương Sinh à? Ta cố ý đến tìm ngươi."

Trương Sinh gần như bị nụ cười đó làm cho choáng ngợp, cố nén kích động mà bước tới. Nhưng ngay lúc đó, hắn nhìn thấy bức cuộn tranh phía sau lưng nữ tử.

Là họa yêu trong tranh!

Nữ tử này là yêu quái trong tranh đến tìm hắn báo thù!

Trương Sinh kinh hãi đến mức suýt nữa quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng cố nén lại, hướng về phía nữ tử quát lớn: “Ngươi là ai? Đây là tư gia! Theo luật pháp triều đình, xông vào nhà người khác là trọng tội!”

Nhìn thấy nữ tử cười mà không đáp, Trương Sinh càng thêm kinh sợ và tức giận. 

Cầm lấy chiếc bát vàng mà hòa thượng Phổ Cứu để lại cho hắn, liền ném về phía nữ tử trước mắt: "Yêu phụ xảo quyệt, dám hù dọa mệnh quan triều đình?"

Nữ tử kia lại không né tránh, giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay Trương Sinh. 

Một cái nắm, một cái vặn, Trương Sinh liền cảm thấy một cỗ lực lớn từ cổ tay truyền đến, chiếc bát vàng cũng "keng" một tiếng rơi xuống đất.

Con họa yêu này! Con họa yêu này sao không sợ bát vàng?!

Trương Sinh trong lòng kinh hãi tột độ, nhưng nữ tử trước mặt đột nhiên buông tay hắn ra, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét:

"Linh chi ở núi Trường Bạch quả nhiên hiệu quả phi thường, đủ để ta đấu sức với một nam nhân trưởng thành mà thắng. Nhưng không mang vũ khí mà phải chạm vào tay hắn thật quá kinh tởm. Họ Trương kia, ngươi không có bệnh hoa liễu gì chứ?... Thôi nào, Thôi Oanh Oanh, nếu muốn đối chất với gã bạc tình này thì mau ra đây."

Nàng vừa dứt lời, trục tranh sau lưng đột nhiên trải rộng ra. 

Váy đỏ áo trắng lần lượt bước ra, trong nháy mắt, khoảng trống vốn không lớn trong thư phòng đã chật kín người.

Thôi Oanh Oanh sắc mặt khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Trương Sinh mấy cái, cuối cùng vẫn ngại thân phận quan chức của hắn, không tiến lên động thủ.

Hồng Nương sợ hãi sự trừng phạt của thiên đạo, cũng không ra tay, chỉ căm hận nói: "Một bộ xương cốt hèn hạ, mặt mũi giống kẻ ăn mày, cưới tỷ tỷ của ta, lại được nàng ấy dùng tiền tài mở đường cho, vậy mà quay đầu lại trở mặt thành lang sói, đồ vong ân bội nghĩa, lòng dạ đen tối!"

"Rõ ràng là hai con yêu quái các ngươi giả dạng thành người lừa gạt ta trước! Vậy mà còn dám đổ oan cho ta! Đồ dâm phụ không biết xấu hổ! Hại cha ta! Làm mẹ ta bị thương! Còn để lại một đứa con hoang họa hại Trương gia ta!" 

Trương Sinh tức giận, lại bởi vì đã từng hỏi qua hòa thượng Phổ Cứu, biết quan chức đều có thần linh phù hộ, yêu quái không thể làm gì được, liền chỉ thẳng vào Hồng Nương, mắng chửi không tiếc lời.

Bình Luận (0)
Comment