Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 4

Chưa kịp để ta mở lời, nhị tỷ đã khoát tay, nở một nụ cười dịu dàng: "Tam muội, ta đói rồi, làm cho ta một đĩa tuyết y đậu sa nhé."

Những ngày qua, nhị tỷ rất ít khi chủ động yêu cầu ăn thứ gì. 

Ta tuy không yên tâm, nhưng cũng chỉ đành dặn dò thị nữ trông chừng nhị tỷ, rồi tự mình đi tới phòng bếp nhỏ chuẩn bị.

Đang lúc ta đánh bông nhân đậu sa, thì thị nữ thân cận của nhị tỷ hốt hoảng chạy vào, thở không ra hơi mà kêu lên: "Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư nàng ấy xảy ra chuyện rồi!"

Nhị tỷ đã nuốt vàng tự vẫn.

Nàng ấy sai thị nữ lui ra, rồi lấy cây trâm vàng hình chim sẻ mà Khương Viện ngày ngày đêm đêm cài trên búi tóc, cùng với cây trâm của mình, dùng kéo cắt thành những mảnh nhỏ.

Sau đó, tỷ ấy uống trà rồi từng miếng từng miếng nuốt những mảnh vàng vụn ấy xuống.

Đợi đến khi thị nữ phát hiện ra thì vàng đã đ.â.m thủng ruột gan của nhị tỷ rồi.

Cho dù là Đại La Thần Tiên hạ phàm cũng không có cách nào cứu được nữa.

Ta ngây ngốc đứng trước giường, nhìn m.á.u tươi không ngừng tuôn ra từ miệng nhị tỷ, không nói nên lời.

"Tam muội, ta, ta có lỗi với muội," 

Nhị tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hơi thở mong manh mà xin lỗi: "Hôn ước giữa phủ Xương Bình Hầu và Lý gia, chỉ có thể là muội gánh vác rồi. Ta không phải muốn trốn tránh hôn sự, chỉ là, chỉ là..."

Giọng nói của nhị tỷ càng ngày càng nhỏ, tay nắm lấy ta cũng dần dần buông lỏng.

"Chỉ là người đi đến bước này, thật sự là không sống nổi nữa..."

Đôi tay từng dịu dàng lau nước mắt cho ta trong tang lễ của đại tỷ, vĩnh viễn sẽ không còn ấm áp nữa.

Ta nhớ tới lời dặn của nhị tỷ, vội vén áo lót của nàng ấy lên, trước khi cha và huynh trưởng biết tin tức chạy đến, ta dùng kim chấm mực, vội vàng xăm lên n.g.ự.c tỷ ấy hai chữ "Lý Thược".

Ngay sau đó, ta chỉnh sửa lại y phục của nhị tỷ, gục xuống bên giường, mặc cho bản thân khóc đến ngất đi.

Nhị tỷ, theo đức hạnh của cha và huynh trưởng, trên bia mộ của tỷ e là cũng sẽ không lưu lại tên của tỷ đâu. 

Nhưng ta sẽ nhớ đến tỷ. Cho đến khi ta sắp lìa đời, cũng sẽ không quên.

Lý Lăng thắt cổ, Lý Thược nuốt vàng. 

Trước hai nấm mồ, trên hai tấm bia mộ đặt cạnh nhau, một tấm khắc dòng chữ "Trưởng nữ Lý gia", một tấm khắc dòng chữ "Thứ nữ Lý gia".

Nhưng hôn ước giữa Lý gia và phủ Xương Bình Hầu có thể vì thế mà thôi sao? 

Đương nhiên là không thể.

Lý gia còn một tiểu nữ nhi tên là Lý Cẩn còn sống.

Vẫn có thể bán thêm một lần nữa.

Bọn họ đã ăn thịt đại tỷ.

Bọn họ đã ăn thịt nhị tỷ.

Giờ bọn họ tới đây để ăn thịt ta.

Ta mặc hỷ phục màu đỏ tươi vì cha và huynh trưởng, mặc dù dưới hỷ phục ta đang mặc một chiếc váy trắng để tang cho nhị tỷ.

Nhưng nó không quan trọng!

Bởi vì là nữ nhân nên tên của ngươi, tính cách của ngươi, sở thích của ngươi, tài năng của ngươi, tình yêu của ngươi, mong muốn của ngươi…

Mọi thứ về ngươi đều không quan trọng.

Chỉ cần làm con, làm thê tử, làm mẹ, nương tựa vào cha, phu quân, con trai là đủ.

Kiếp sống nơi hậu trạch, may mắn lắm mới được hưởng chút lợi lộc như canh thừa cơm nguội.

Ngồi trong kiệu hoa, lắng nghe tiếng kèn trống rộn ràng vui mừng ngoài kia, lòng ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Muốn c.h.ế.t đi cho rồi!

Ta thật sự, thật sự muốn c.h.ế.t đi cho rồi!

Ngay cả lúc bước qua chậu lửa, ta cũng chỉ muốn chết!

Giờ khắc bái đường, lòng ta chỉ muốn c.h.ế.t đi!

Khi chờ đợi thế tử phủ hầu gia vén lên chiếc khăn voan đỏ thắm, cái c.h.ế.t lại càng thôi thúc tâm can!

Nhưng rốt cuộc, ta vẫn chưa chết.

Bởi lẽ trưởng tỷ và nhị tỷ đã đi hết những con đường quyên sinh, chẳng để lại cho ta một lối thoát nào.

Trước khi ta lên kiệu, cha ta đã đe dọa tất cả những nha hoàn bồi giá. 

Vì vậy, không những vũ khí sắc bén bị tước đi mà xung quanh ta luôn có người bảo vệ.

Thứ hai, ta luôn có cảm giác mơ hồ rằng người khác mới thực sự đáng phải chết.

Thứ ba, đối với những tháng ngày hiện tại, ta vẫn còn ôm ấp một chút kỳ vọng hão huyền, biết đâu may mắn sẽ mỉm cười, vận mệnh xoay chuyển?

Nhưng đáng tiếc thay, chẳng có gì thay đổi.

Trước khi xuất giá, ta cùng đại tỷ và nhị tỷ đều là những con chim nhỏ bị giam cầm trong lồng son của cha và huynh trưởng.

Sau khi thành thân, ta lại lẻ loi một mình, trở thành tù nhân trong chiếc lồng son khác mang tên phủ hầu gia.

Chẳng qua chỉ là từ lao ngục này nhảy sang lao ngục khác mà thôi.

Đều là vũng nước tù đọng, hà cớ gì phải phân biệt xem bên nào hôi thối hơn?

Ta chẳng màng đến chuyện đó.

Ngày thứ hai sau đêm tân hôn, vị phu quân tốt của ta kia chỉ liếc nhìn ta vài cái rồi hớn hở ra ngoài điểm danh.
Bình Luận (0)
Comment