Nghe vậy, ta bỗng thấy choáng váng.
Kinh Hồ và Long Trì đều ở Bắc Trực Lệ, cách kinh thành những hơn năm trăm dặm đường.
Yến Cung Khanh, ả tiện nhân đáng c.h.ế.t này!
Vậy mà dám đưa ta ra khỏi kinh thành, vứt ta ở nơi giao nhau giữa Kinh Hồ và Long Trì!
May mà chiếc rương báu và Đao Thần Thuật mang theo người không bị Yến Cung Khanh lấy mất.
Ta sốt ruột lấy ra một thỏi vàng hai mươi lượng, đưa cho tiểu nhị: "Dắt ngay con ngựa tốt nhất ra đây cho ta, số còn lại là của ngươi!"
Cưỡi ngựa phi nước đại suốt một ngày một đêm, cuối cùng ta cũng về đến kinh thành.
Nhưng thứ chào đón ta lại là một trời tuyết trắng xóa, và phủ Xương Bình Hầu gần như bị thiêu rụi thành tro bụi.
Ta không kịp suy nghĩ nhiều, nắm chặt Đao Thần Thuật trong tay, vội vàng xuống ngựa, rồi hoảng hốt đi quanh đống đổ nát tìm kiếm.
Không thấy Tử Diệu đâu.
Cả Yến Cung Khanh và Pháp Tưởng Xuân cũng không thấy.
Thậm chí ngay cả người của phủ Xương Bình Hầu cũng không thấy đâu.
Bỗng nhiên có tiếng động phát ra từ phía giếng nước trong nhà bếp, hình như có người ở dưới đó.
Ta vội chạy tới, lấy dây thừng từ trong rương báu ra, dùng sức kéo người đang trốn trong giếng nước lên.
Là Ngộ Sinh.
Ngộ Sinh mặt mũi nhem nhuốc bò lên theo dây thừng, trong tay còn ôm một con thú nhỏ hình dạng giống chó đen, cơ thể vẫn còn ấm.
Chiếc áo choàng lông cáo trắng vốn thuộc về ta trên người nàng, giờ đã bẩn đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu.
"Một nam một nữ, hai tên đạo sĩ kia xông vào tiền viện, nói tỷ tỷ Tử Diệu là yêu quái, Tử Diệu tỷ tỷ liền giao đấu với bọn họ,"
Ngộ Sinh vừa khóc nức nở vừa kể: "Lúc đó ta thấy tình hình không ổn, liền trốn vào cái giếng nước bỏ hoang bên cạnh nhà bếp... Đôi gian phu dâm phụ kia liên thủ đánh Tử Diệu tỷ tỷ hiện nguyên hình... Tên nam nói muốn lấy nội đan của Tử Diệu tỷ tỷ, ả nữ nói không được, phải qua cái gì mà xét xử, rồi hai người cãi nhau vì chuyện nội đan, cãi qua cãi lại cuối cùng đánh nhau luôn... Lúc bọn họ đánh nhau không kiểm soát được lực đạo, tên nam không biết dùng thuật pháp gì, đốt cháy cả phủ đệ... Bọn họ đánh nhau càng lúc càng xa, ta liền nhân cơ hội kéo tỷ Tử Diệu tỷ tỷ về..."
Chẳng lẽ con thú nhỏ trong lòng Ngộ Sinh chính là Tử Diệu?!
Ta run rẩy đưa tay đặt lên mũi con thú nhỏ, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nàng.
Tử Diệu còn sống!
Còn sống là tốt rồi!
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hy vọng!
"Lý tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu? Ta... Ta có thể đi theo tỷ không?"
Thấy ta dùng áo khoác lông chồn tím bọc Tử Diệu lại, Ngộ Sinh run rẩy kéo tay áo ta.
Ta lắc đầu, lấy mấy thỏi vàng mà Thôi Oanh Oanh đã đưa cho ta nhét vào tay Ngộ Sinh: "Ta phải đi tìm thuốc cho Tử Diệu, chữa khỏi bệnh cho muội ấy, rồi còn phải đi tu luyện Tham Đồng Khế, phải lên núi Long Hổ báo thù... Ta không thể mang theo muội, muội hãy cầm số vàng này, đến Trương phủ tìm Trương lão phu nhân, nói là con dâu của bà, Thôi Oanh Oanh, mua muội về để hầu hạ bà ấy, Trương lão phu nhân sẽ thu nhận muội..."
Nhìn theo bóng dáng Ngộ Sinh khuất dần ở cuối con hẻm nhỏ, ta không chút do dự, dứt khoát thúc ngựa, mang theo Tử Diệu rời khỏi kinh thành.
Tuyết lại bắt đầu rơi trên nền trời xanh trắng.
Cô nương trẻ thúc ngựa phi nước đại về phía trước, cuộn chặt chiếc áo khoác lông chồn tím, không hề dừng lại giữa màn tuyết trắng xóa, tinh khôi tựa pha lê.
Nàng không còn quê hương, không còn vướng bận hồng trần, cũng chẳng còn nơi nào để trở về.
Giữa đất trời bao la, một màu trắng xóa, ngoài Đao Thần Thuật và chiếc rương báu bên mình, chỉ còn lại chính nàng, cùng mối duyên nợ không dứt với con thú nhỏ đang nép trong lòng ngực.
Hết -
Ngoại truyện 1
Tây Nam kinh kỳ, nơi núi non trùng điệp.
Yến Cung Khanh khó khăn lắm mới bò ra khỏi đống tuyết.
Chỉ một động tác đơn giản này thôi cũng đã khiến vết thương trên n.g.ự.c nàng nhói đau.
Nàng đau đến mức hoa mắt chóng mặt, không nhịn được phun ra một ngụm m.á.u lên nền tuyết trắng, rồi lại ngất đi.
Máu tươi nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng, rồi dần dần đông cứng lại trong thời tiết giá lạnh, tạo thành những mảnh băng loang lổ màu máu.
Yến Cung Khanh tỉnh lại lần nữa, cố sức lấy ra một nắm đan dược từ trong ngực, nhét tất cả vào miệng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cảm nhận được vết thương đang dần lành lại, nàng ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng Pháp Tưởng Xuân.
Tên phản đồ của Huyền Môn!
Nếu không phải khi vây quét Tử Diệu, hắn để lộ vẻ tham lam với nội đan của Thao Thiết, thì nàng cũng không biết vị sư huynh tốt của mình lại làm ra nhiều "chuyện tốt" như vậy ở bên ngoài!
May mà mấy hôm trước kiếm thuật của nàng vừa có đột phá, thêm vào đó tim nàng khác với người thường, lại mọc ở bên phải!
Nếu không thì nàng đã thật sự c.h.ế.t vì bị kẻ tiểu nhân này đ.â.m lén rồi!
Yến Cung Khanh nghiến răng nhìn t.h.i t.h.ể Pháp Tưởng Xuân nằm bên cạnh, định nhổ một bãi nước bọt thật mạnh vào hắn, nhưng đáng tiếc lá phổi của nàng đã bị Pháp Tưởng Xuân đ.â.m thủng một nhát kiếm, lúc này vẫn còn đang rỉ máu, nên chỉ có thể miễn cưỡng khạc ra một ít bọt m.á.u màu hồng nhạt.
Cảm nhận được xương cốt và nội tạng dần dần được sức mạnh của đan dược đưa về vị trí cũ, Yến Cung Khanh bất chợt nhớ đến lần gặp mặt cuối cùng với Lý Cẩn.
Ban đầu, nàng cũng không thể hiểu nổi sự lựa chọn của Lý Cẩn.
Trước khi ngăn cản Lý Cẩn, nàng cũng đã tìm hiểu qua về Lý Cẩn từ những người hầu trong Lý phủ và cả phủ Xương Bình Hầu.
Một người phàm, chỉ vì phải chịu đựng chút ấm ức, mà lại muốn đi theo yêu quái Thao Thiết hay sao?
Nhưng giờ đây, khi bị chính sư huynh mà mình tin tưởng đ.â.m một nhát kiếm xuyên tim, nàng dường như đã hiểu ánh mắt của Lý Cẩn trước khi bị nàng đánh ngất.
Lý Cẩn đi đến bước đường này, giống như một linh hồn bơ vơ không nơi nương tựa.
Một con ma gặp phải hổ dữ, tự nhiên sẽ đi theo hổ làm điều ác, quay lại cắn xé tất cả mọi người.
Có lẽ sự lựa chọn của Lý Cẩn là một loại nhân quả, chứ không phải đúng sai.
Chờ nàng bình phục đã.