Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 6

Khổng Tử dạy rằng: "Quân tử có chín điều phải suy nghĩ kỹ: Nhìn thì nghĩ cho rõ, nghe thì nghĩ cho thông, sắc mặt nghĩ cho ôn hòa, dung mạo nghĩ cho cung kính, lời nói nghĩ cho trung thực, việc làm nghĩ cho kính cẩn, nghi ngờ nghĩ đến hỏi han, tức giận nghĩ đến hậu quả, thấy lợi nghĩ đến nghĩa." 

Tuy rằng phu quân chẳng xứng với lời dạy của bậc thánh nhân, nhưng ta thật sự từng hâm mộ cái tên của hắn. 

Cũng giống như mèo hoang ngoài đường sẽ ao ước được như con mèo được quý nữ ôm ấp trong lòng vậy. 

Thật là một cái tên êm tai và ý nghĩa biết bao, không giống những nữ nhân như ta.

Lý Lăng, Lý Thược, Lý Cẩn... 

Những cái tên của cỏ cây, mang theo cả số phận mong manh của cỏ cây. 

Tưởng chừng cao khiết, tao nhã, nhưng chỉ cần trải qua chút gió sương là héo úa tàn phai. 

Trưởng tỷ và nhị tỷ đều đã không còn trên cõi đời này, e rằng người tiếp theo chính là ta. 

"Như vậy cũng tốt…” ta thầm nghĩ.

Nếu c.h.ế.t đi, biết đâu ta sẽ được gặp lại trưởng tỷ trên đường Hoàng Tuyền. 

Nếu không gặp được trưởng tỷ, gặp nhị tỷ và vị bằng hữu của tỷ ấy cũng tốt. 

Trong lòng thấp thoáng chút mong chờ, ta nhíu mày uống cạn chén canh bổ, cố nén cơn buồn nôn. 

Ta vừa định đưa chén không cho ma ma thì tiền viện đã ồn ào hẳn lên. 

Nha hoàn chạy tới bẩm báo: "Thế tử đi cứu tế đã về." 

Từ nửa tháng trước, khi Tưởng Cửu Tư nhận nhiệm vụ xuống Giang Nam cứu tế, ngày nào ta cũng thành tâm cầu khấn, mong các vị thần linh đừng để hắn trở về nữa.

“Thủ tiết hay là ở góa, nói không chừng ta còn sống thêm được hai năm. Tưởng Cửu Tư cứ lượn lờ trước mắt, sáng sớm mở mắt ra đã thấy cái bản mặt của hắn. Sợ là sống không nổi qua tháng sau mất thôi. Sao hắn lại quay về rồi..."

Ta kìm nén cơn bốc đồng muốn nhảy xuống giếng tự vẫn, ủ rũ mặt mày, chuẩn bị đi nghênh đón Tưởng Cửu Tư. 

Kỳ thực ta có thể không đi, nhưng nếu vậy, bà mẫu chắc chắn không hài lòng, các tỷ muội cũng sẽ nói ra nói vào, hạ nhân lại càng thêm khinh thường, khó quản.

"Thế sự bức người, thế sự bức người...", 

Ta lẩm bẩm hai lần để an ủi bản thân. 

Vừa định ra cửa chính diễn một màn kịch phu thê tình thâm, thì nha hoàn lại lên tiếng: "Phu nhân...", nha hoàn ấp úng: "Thế tử mang một nữ tử về, nói muốn nạp nàng ta làm thiếp." 

Mắt ta sáng lên. Xem ra cầu xin thần phật không uổng phí rồi! 

Dưới gầm trời này còn có chuyện tốt như vậy sao?! 

Nói thêm nữa, Tưởng Cửu Tư nạp thiếp chắc chắn là thích thiếp thất này, hắn không đến chỗ ta ngủ, ta có thể sống thêm được vài năm. 

Nói lui một bước, cái phủ Xương Bình Hầu đầy rẫy quy củ này, cũng không thể cứ mãi là Lý Cẩn ta một mình xui xẻo được! 

Chết bạn không c.h.ế.t mình! Cái "ngày tháng tốt đẹp" này, cũng đến lượt người khác hưởng rồi! 

Hơn nữa…

Ta chỉ cần nàng là người hiểu chuyện, không chủ động hãm hại ai, cũng có thể làm bạn với nàng. 

Sau khi trưởng tỷ và nhị tỷ mất, cha giận chó đánh mèo lên hạ nhân trong phủ, đặc biệt là cho rằng đám nha hoàn đã làm hư các tỷ tỷ. 

Vì vậy, nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn đều bị huynh trưởng bán đi thì bán, gả đi thì gả. 

Bên cạnh ta, ngay cả một người có thể trò chuyện, giải khuây nỗi cô đơn cũng không có. 

Một nam nhân, có bao nhiêu ngoại thất và tình nhân, còn có thể ra lầu xanh, vào kỹ viện. 

Hôm nay ngủ lại nhà phía đông, ngày mai ngủ lại nhà phía tây, nửa tháng ta cũng chẳng gặp được hắn một lần. 

Đương nhiên, ta cũng chẳng muốn gặp hắn.

Nhưng một thiếp thất bằng lòng gả vào phủ Xương Bình Hầu, ý nghĩa lại hoàn toàn khác. 

Bất luận nàng ta là ai, dung mạo thế nào, tính tình ra sao, nàng ta đều sẽ sống chung dưới một mái nhà với ta, sớm tối bên nhau, ngày ngày đối mặt.

Sự kết nối với nam nhân không quan trọng, bởi vì sự yêu thích của nam nhân chẳng qua chỉ như sương mù trên núi, nắng lên là tan. 

Kết nối với ta mới là quan trọng nhất. 

Suy cho cùng, sau này ở Hầu phủ, nếu không có gì bất ngờ, nàng ta sẽ ở dưới mái nhà này, ngày ngày đối mặt với ta, sống với ta cả đời.

Dưới ánh mắt lo lắng của nha hoàn, Lý Cẩn ta cúi đầu, kiên quyết đưa ra một quyết định. 

Chỉ cần thiếp thất này không quá xấu xa... vậy thì cho dù là Ngọc Hoàng Thượng đế đến, ta cũng phải tranh giành nữ nhân này với Tưởng Cửu Tư! 

Ta không đi nghênh đón Tưởng Cửu Tư, mà ở lại trong phòng, ra lệnh cho nha hoàn vấn tóc, vẽ mày cho mình. 

Lần đầu gặp mặt, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho thiếp thất của ta mới được.

Tưởng Cửu Tư vừa vào phủ đã bị bà mẫu gọi đi. 

Nhân cơ hội này, ta dặn dò ma ma mang thiếp thất đến trước mặt mình.

Thiếp vừa vào cửa, liền "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ta. 

"Ngươi đứng dậy đi, đừng quỳ", ta nhìn chằm chằm mấy viên ngọc trai trên búi tóc sau gáy của thiếp thất: "Ta không quen người khác quỳ trước mặt ta." 
Bình Luận (0)
Comment