Lý Đại Đào Cương - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 32

Sở Minh suy nghĩ một lúc, lấy ra chiếc khóa vàng khắc hình hoa sen đôi từ trong ngực, đặt lên trên phong thư màu nâu sẫm đề chữ “Thân khải”.

Y đảo mắt nhìn xung quanh, không khỏi thầm than. Cung điện Loan Trữ này, đúng là quá mức nguy nga lộng lẫy. Bên ngoài tráng lệ huy hoàng, bên trong lại tràn ngập châu báu, phô trương đến mức khiến người ta không thể nào tĩnh tâm.

Hôm nay là ngày Yến Thừa Khải đăng cơ đại điển. Sở Minh đã được Yến Thừa Khải đón vào cung Loan Trữ từ hai ngày trước. Từ trước đến nay, cung Loan Trữ vẫn luôn là nơi ở của các đời Hoàng hậu. Nói ra thì việc Sở Minh chưa chờ Yến Thừa Khải đăng cơ đã vào ở là không hợp lễ nghi. Nhưng hiện nay thiên hạ đã định, đại cục đã rõ, chẳng ai dám nói nửa lời về vị tân đế sắp đăng cơ này nữa, chỉ có thể lén lút bàn tán sau lưng. Thậm chí còn có lời đồn rằng Sở Minh là nam nhi mà có dung mạo khuynh thành, yêu mị mê hoặc quân vương, là yêu nghiệt họa quốc ương dân. Họ còn rêu rao, có kẻ này, quốc gia ắt sẽ diệt vong. Điều nực cười là, có lẽ bọn họ còn chưa từng nhìn thấy dung mạo của Sở Minh, chỉ là nghe người ta nói, nói vị công tử nhà họ Sở này phong tư trác tuyệt mà thôi.

Sở Minh mỉm cười nhàn nhạt, Tiểu Tuân Nhi trong lòng đang ngủ say sưa trên vai y. Một tay y đỡ lấy mông Tiểu Tuân Nhi, một tay khẽ đỡ lưng đứa nhỏ, bảo vệ Tiểu Tuân Nhi một cách an toàn trong lòng.

Vở kịch một năm trước, giờ cũng nên kết thúc rồi.

Bất luận như thế nào… Sở Minh khẽ cười, đến ngày hôm nay, khi sắp rời đi, trong lòng y lại cảm thấy nhẹ nhõm và thản nhiên hơn nhiều. Yến Thừa Khải không phải là chưa từng cho y một khoảng thời gian hạnh phúc thực sự. Cho dù đó chỉ là một giấc mơ mà hắn tạo ra cho y, ít nhất… Ít nhất giấc mơ đó đã từng đơn giản và thuần khiết đến vậy đối với y.

Nghĩ đến hai mươi mấy năm chưa từng gặp Yến Thừa Khải, ngày ngày y đều bầu bạn với sách vở, nói ra cũng chỉ là lặp đi lặp lại những việc của ngày hôm qua, chẳng có gì đặc sắc. Nhưng gặp được Yến Thừa Khải, chắc chắn là nét bút đậm nhất trong cuộc đời y. Hắn đã mạnh mẽ kéo y ra khỏi con đường vốn có, trên quỹ đạo cuộc đời mà y tưởng chừng sẽ trầm tĩnh bước tiếp. Cho dù những ngày tháng đó, hắn coi y như một cái bóng hay là áy náy với y, nhưng những đêm đen kịt ấy, hơi ấm từ lồng ngực hắn, thật sự rất nóng, rất ấm áp. Dù sao thì vòng tay hắn cũng đã sưởi ấm cho y trong một số đêm.

Người như Yến Thừa Khải, nói ra cũng thật đáng ghét. Ban đầu là hắn tự ý xông vào thế giới của y, nhưng lại rời đi dứt khoát như vậy, đến một cái ngoái đầu nhìn lại cũng chẳng có.

Yến Thừa Khải si mê Bạch Liên đã nhiều năm như vậy, y cũng không có mặt mũi nào đi tranh giành với Bạch Liên. Yến Thừa Khải cũng là một kẻ đáng thương như y, yêu mà không có được, ngay từ đầu đã định sẵn kết cục bi ai.

Sở Minh chậm rãi bước đi. Vài món đồ thiết yếu của y đã được đưa cho Sở Du giữ hộ khi Sở Du đến phủ y ở Đông cung mấy ngày trước, nhờ hắn mang ra ngoài. Gói đồ đó không nhiều, chỉ có ba bốn bộ y phục, một ít ngân phiếu lẻ và đồ chơi của Tiểu Tuân Nhi. Sở Minh nói là một số thứ không dùng đến sau khi vào cung, để đệ đệ mang về phủ Tĩnh Quốc công, cất giữ cẩn thận. Vì vậy, Yến Thừa Khải cũng không nghi ngờ gì thêm, càng không ngờ tới việc y đã sớm có ý định rời đi.

Tiểu Tuân Nhi trong lòng bĩu môi, há miệng ợ một cái mang theo mùi sữa, hơi thở phả vào cổ Sở Minh, ngứa ngáy ấm áp.

Đủ rồi, như vậy là đủ rồi.

Sở Minh đột nhiên mỉm cười, y ôm lấy đứa nhỏ này, sẽ ở bên cạnh nó. Tiểu Tuân Nhi chính là món quà trời ban cho y, cho dù có khó khăn gian khổ đến đâu, y cũng có thể vượt qua.

Mấy hôm trước y đã bàn bạc kỹ lưỡng với Sở Du, sẽ nhân ngày hôm nay rời đi. Sở Du nhiều năm làm quan trong triều, cũng quen biết một số người, đã sắp xếp người đưa y rời đi. Hơn nữa hôm nay là ngày Yến Thừa Khải đăng cơ đại điển, trong cung tất bật rối ren, nào còn tâm trí đâu mà để ý đến y.

Suốt dọc đường đi ra ngoài rất thuận lợi, gần như không gặp bất kỳ trở ngại nào. Đợi đến khi y hoàn hồn lại, y đã ngồi trên một chiếc xe ngựa ở một cổng phụ khuất nẻo trong cung.

Âm thanh hùng tráng của tiếng nhạc lễ vang lên từ xa, trang nghiêm và uy nghi, ẩn chứa uy nghiêm của hoàng gia. Dưới tiếng nhạc và tiếng chuông lớn như vậy, tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn có vẻ hơi nhỏ bé.

Làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua chồi liễu vừa nhú mầm xanh đầu tiên, khẽ đẩy một đám mây trắng muốt, đưa chiếc xe ngựa này đến nơi xa vạn dặm.

Yến Thừa Khải mang đôi giày thêu hình rồng đen bước lên bậc thềm bằng đá cẩm thạch trắng muốt cao tám mươi mốt bậc. Trước điện, các vị đại thần đã quỳ rạp chờ đợi từ sớm, còn có cả tổng quản thái giám An Vinh Viễn – người trước đây là thái giám thân cận của hắn ở Đông cung – cũng đang quỳ trên bậc thềm.

Giữa hàng lông mày Yến Thừa Khải vẫn còn lưu lại chút mệt mỏi, nhưng vẫn toát lên vẻ oai phong lẫm liệt. Hắn mặc long bào màu vàng sẫm mới được may, trước ngực thêu hình rồng, vạt áo được thắt bằng đai lưng màu đen thêu hình rồng, càng tôn lên vóc người cao ráo, thẳng tắp. Hắn anh tuấn trẻ trung, cao quý tao nhã, dường như là hy vọng cho một triều đại thịnh vượng của Đại Yến, cũng là chủ nhân của muôn dân trăm họ, giang sơn gấm vóc.

Hắn được Chương Đức Tu dìu dắt từng bước tiến vào chính điện, bước lên bậc thang, cuối cùng đứng trước án thư, nhìn xuống các vị quần thần, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng đế này có thể khiến con người ta phát điên, rất khó giữ được bản tâm. Hắn nhìn xuyên qua khe hở của chuỗi hạt bằng thủy tinh được kết từ mũ miện, trong lòng bỗng cảm thấy yên bình, tĩnh lặng.

Con đường phía trước, có y và con trai ở bên cạnh, như vậy có lẽ cũng chẳng có gì đáng sợ.

Đây có lẽ chính là cảm giác về một bến đỗ.

Hắn nhớ đến người đang đợi hắn ở cung Loan Trữ, có lẽ đêm nay y sẽ ngồi yên lặng bên cạnh ngọn đèn đọc sách. Ánh sáng ấm áp của ngọn đèn hắt lên gò má, khiến đường nét khuôn mặt y trở nên dịu dàng. Y ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nhạt, ánh mắt long lanh như chứa đựng cả ánh sáng của ngọn đèn, an yên tĩnh tại.

Hoặc có lẽ, đêm nay y mệt mỏi, sẽ sớm cuộn mình trong chăn, buông màn xuống, nhưng vẫn như thường lệ không thổi tắt đèn trong điện, nheo mắt, mãi không chịu ngủ, chờ hắn trở về.



Ngày hôm nay, hắn đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều về Sở Minh, tâm trí gần như không đặt vào việc đăng cơ này.

Hắn biết mình có chút ngu ngốc, muộn như vậy mới phát hiện ra bản thân đã yêu y tha thiết tự bao giờ.

Lúc trước hắn lấy đâu ra tự tin, khi cưới được huynh trưởng của song bích nhà họ Sở, người thanh tao như ngọc, đẹp như trích tiên – Sở Dữ Nguyệt, lại còn trăm ngàn lần không muốn, ghét bỏ y?

Nghĩ lại, một nửa là buồn cười, một nửa là may mắn… Có thể cưới được y, là chuyện may mắn nhất đời này của Yến Thừa Khải hắn…

Còn có Tiểu Tuân Nhi nữa.

Hắn nghe những lời văn chương dài dòng bên cạnh, gần như không thể ngồi yên, hắn muốn lập tức trở về bên cạnh Sở Minh, nắm chặt tay y. Nói với y rằng, hắn yêu y.

Hắn muốn ở bên y.



Màn lụa được buông xuống, bên trong hình như có một người đang ngồi. Yến Thừa Khải mang theo chút men say trên mặt, bước vào trong điện dưới ánh trăng sáng rực rỡ.

Yến Thừa Khải đã cho lui hết cung nữ và thị vệ từ sớm, tự mình chậm rãi bước vào trong điện.

“Dữ Nguyệt.”

Bóng người bên trong dường như khẽ động, nhưng không lên tiếng.

“Trẫm… Hôm nay, trẫm đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, muốn nói với ngươi.”

“Nói?” Bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng, dường như còn mang theo một tiếng cười nhạo, “Ngươi muốn nói với ai!”

Câu nói cuối cùng giống như một thanh đao phá tuyết, vô cùng sắc bén.

Chưa kịp để Yến Thừa Khải thốt lên câu “Ngươi rốt cuộc là ai”, lớp màn lụa mềm mại trước mặt đã bị người ta vén lên, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm. Khuôn mặt trắng nõn thanh tú đó, suýt chút nữa khiến Yến Thừa Khải sững sờ.

“Sở Du!”

“Là ta, điện hạ… Không đúng, giờ phải gọi là bệ hạ mới phải.”

“Sao ngươi lại ở đây! Ngươi có biết đây là tẩm cung của ai không?”

“Nơi này là tẩm cung của hoàng hậu đương triều, nhưng không phải là tẩm cung của ca ca ta.”

“Ngươi có ý gì?! Sở Minh đâu?”

“Ca ca ta đã dẫn theo hài tử, vân du tứ hải, đến một thị trấn yên bình rồi. Đây là thứ ca ca ta để lại cho bệ hạ, mong bệ hạ xem qua.”

Sở Du lấy chiếc khóa vàng nhỏ và phong thư ra, nhìn Yến Thừa Khải đầy phẫn nộ mở phong thư, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Chữ viết quen thuộc mang theo khí phách đó, rõ ràng hiện ra trên tờ giấy.

“Quân tâm cách sơn hải, sơn hải bất khả bình.

Hải hữu chu khả độ, sơn hữu lộ khả hành.

Sơn hải bất nan việt, tối viễn thị quân tâm.

Ký nhiên bất khả bình, lưỡng sinh các hoan hỉ.”

*Tâm chàng cách núi sông, núi sông không thể san bằng.

Biển có thuyền để vượt, núi có đường để đi.

Núi sông chẳng khó vượt, xa nhất là lòng chàng.

Nếu đã không thể san bằng, chi bằng hai người hai ngả, vui vẻ riêng mình.


“Ngươi cho rằng ca ca ta thật sự là kẻ ngốc sao? Huynh ấy dù sao cũng làm chức Đại học sĩ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi tưởng huynh ấy thật sự không biết ngươi chỉ coi huynh ấy là thế thân sao?” Giọng nói của Sở Du giống như một cây búa băng, đâm vào người Yến Thừa Khải vừa lạnh vừa đau, chỉ có thể lắp bắp, mê man không biết nên nói gì để biện minh cho mình.

“Ngươi coi huynh ấy như một cái bóng, đã làm rồi, bây giờ phải biết gánh chịu hậu quả. Đáng thương cho huynh trưởng của ta, một tấm chân tình bị chà đạp đến mức này, tôn nghiêm cũng bị hành động hèn hạ của ngươi giẫm nát.”

Ánh mắt Sở Du tràn đầy oán hận, hắn hắng giọng, tiếp tục vạch trần vết sẹo sâu kín nhất trong lòng Yến Thừa Khải.

“Huynh ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa, dẫn theo Tiểu Tuân Nhi, ngươi cũng đừng hòng tìm được huynh ấy, cứ tiếp tục làm càn đi… Ha ha…”

Nói đến cuối cùng, hắn không nhịn được mà cười thành tiếng, cười đến đau lòng.

Hắn cũng là gần đây mới biết được tất cả những uất ức của ca ca, mới hiểu tại sao ca ca lại sống không vui vẻ như vậy, nụ cười lại chua xót khó tả đến thế. Hóa ra là tên tiểu nhân này, lại dám coi ca ca hắn là thế thân.

Ca ca hắn thanh tao ôn nhuận, liêm khiết chính trực như vậy, không biết đã nhẫn nhịn kẻ này chà đạp mình như thế nào!

“Huynh ấy… Huynh ấy đi đâu…” Yến Thừa Khải đau đớn vô cùng, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt.

“Bệ hạ, thần biết trên đời này, tất cả đều là đất của vua, nhưng nếu ca ca thật sự muốn trốn, bệ hạ cũng không thể tìm thấy huynh ấy trong một sớm một chiều. Hiện giờ ca ca đã quyết tâm muốn hòa ly với người, nếu người còn chút lương tâm, chút áy náy, thì hãy mau chóng thay một hoàng hậu khác, để cung Loan Trữ này cho vị hoàng hậu tiếp theo đi.”

Chân Yến Thừa Khải như nhũn ra, tờ giấy trong tay cũng run lên bần bật.

Hóa ra y đều biết… Y biết từ lúc nào… Nếu đã biết như vậy, tại sao còn phải diễn kịch cùng hắn, giả vờ như không biết gì?

Trong lòng Yến Thừa Khải bỗng tràn đầy tuyệt vọng.

… Sở Dữ Nguyệt, cả đời y thông minh như vậy, duy chỉ có lần này là ngu ngốc.

“Bệ hạ, những gì thần nên nói đã nói hết rồi, nếu bệ hạ muốn định tội thần, thần cũng nhận tội, xin người cứ tự nhiên!”

Sở Du phất tay áo, xoay người rời đi.

Hắn không biết nỗi đau âm ỉ trong lòng này là vì uất ức thay cho ca ca, hay là vì chính hắn cũng có kết cục chẳng khác gì huynh trưởng.

Bọn họ… Cuối cùng cũng chỉ là yêu sai người mà thôi.

Quân tâm cách sơn hải.

Sơn hải bất khả bình.

Sơn hải…

Bất khả bình…
Bình Luận (0)
Comment