Lý Đại Đào Cương - Bắc Cảnh Hữu Đống Ly

Chương 48

Yến Thừa Khải chống cằm, nhàn nhã nghe đám triều thần phía dưới tranh cãi ồn ào.

“Hoàng thượng, thần cho rằng lúc này cần củng cố biên phòng, phái người thích hợp trấn thủ biên cương. Trận chiến với Nhung Lư tuy đã toàn thắng, nhưng có thể nói là thắng hiểm, kỵ binh của bọn chúng vẫn là mối lo ngại lớn, thực lực không thể xem thường. Hơn nữa, bọn chúng lòng lang dạ sói, lần này đưa công chúa sang kết thân, mục đích thực sự chính là ‘ Âm mư của Tư Mã Chiêu’, thần cho rằng cần chi thêm một khoản ngân lượng cho việc củng cố phòng thủ biên cương…”

*“司馬昭之心,路人皆知” là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là:

“Âm mưu của Tư Mã Chiêu, người đi đường cũng biết”

Câu này ám chỉ một âm mưu, dã tâm nào đó đã quá rõ ràng, ai cũng nhận ra được, không thể che giấu được nữa.

“Lời nói của Tề đại nhân thật nực cười, tuy kỵ binh của Nhung Lư nổi danh thiên hạ, nhưng so sánh cương vực của bọn chúng với Đại Yến ta, quả thực là châu chấu đá xe. Xin hỏi một nơi nhỏ bé như vậy, sau trận thua thảm hại này, làm sao có thể dễ dàng khôi phục nguyên khí, tiếp tục đến chuốc lấy thất bại? Hơn nữa, ‘người thích hợp’ mà đại nhân vừa nói đến, chẳng lẽ là cháu nội hiện đang ở Bộ Binh của đại nhân sao?…”

“Hoàng thượng! Lão thần một lòng trung thành với triều đình! Địa hình Nhung Lư phức tạp, dễ thủ khó công, bốn bề núi non hiểm trở, cơ quan trùng điệp, thật sự không thể lơ là! Nếu lão thần muốn mưu cầu cho cháu mình một chỗ đứng, hà cớ gì phải tốn công tốn sức như vậy! Còn Lý đại nhân, nếu đã từng là người Nhung Lư, chẳng lẽ lại không biết rõ sự lợi hại của bọn chúng sao?”

“Tề đại nhân, lời này phải cẩn thận, đừng bởi vì Lý đại nhân đầu quân cho Đại Yến mà có thành kiến…”

“Đủ rồi.” Yến Thừa Khải cau mày xoa xoa mi tâm, sắc mặt âm trầm nhìn Sở Du với dung nhan tuyệt mỹ, đang ung dung ngồi trên điện, tay cầm ngọc như ý, thần sắc thản nhiên như thể cuộc tranh cãi này chẳng liên quan gì đến y… Yến Thừa Khải nghiến răng, trầm giọng hỏi: “Không biết Sở khanh có ý kiến gì?”

Bị điểm danh đột ngột, Sở Du giật mình. Hiện tại y vẫn chưa tỉnh táo lắm, đêm qua chơi trò đố chữ với Trân nhi cả đêm, hôm nay đầu óc cứ nặng trĩu, chẳng muốn để tâm đến ai.

Dưới ánh mắt tha thiết của Tề đại nhân, Lý đại nhân và cả Lý Tự, Sở Du mân mê ngọc như ý trong tay, thản nhiên đáp:

“Bẩm hoàng thượng, không có tiền.”



Ừm, đúng là câu trả lời rất hay.

Lý Tự âm thầm nghĩ, quả nhiên là tiên sinh! Vừa thông minh không đứng về phe nào, vừa khéo léo hóa giải nguy cơ tranh đấu giữa các phe phái!

Tiên sinh thật lợi hại!

Nghĩ đến đây, Lý Tự ngước mắt nhìn lên, cảm thấy hôm nay tiên sinh dường như càng thêm mê người!

Yến Thừa Khải đập bàn: “Sao ngày nào cũng là không có tiền không có tiền, quốc khố Đại Yến của trẫm thực sự đã trống rỗng đến mức này rồi sao!”

“Hoàng thượng, người muốn dùng bữa thì phải cần tiền, các vị chủ tử trong cung cũng cần dùng tiền! Thần cho rằng, quốc khố trống rỗng như vậy có hai nguyên nhân chính, đại chiến với Nhung Lư là một, nhưng việc cung đình phung phí xa hoa cũng là một nguyên nhân khác! Một bữa ăn của hoàng thượng tương đương với nửa tháng tiền tiêu vặt của thường dân…”

“Vậy trẫm từ mai sẽ ăn cháo trắng, Sở khanh đã hài lòng chưa?”

“Hoàng thượng, ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai biết bao giờ mới đến! Thần kiến nghị là từ hôm nay luôn.”



“Bãi triều!”

Yến Thừa Khải giả vờ như không nghe thấy gì.

“An Doanh Viễn! Ngươi nói xem người này sao lại tùy tiện như vậy! Hắn có còn coi trẫm ra gì không?! Nếu không phải trẫm không đắc tội nổi hắn, sợ Sở Minh lại ghi hận trẫm, thì trẫm cần gì phải nhịn khí nuốt giận như vậy?!”…

“Hoàng thượng nhịn khí nuốt giận lúc nào vậy?” Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ nội điện, mang theo ý cười nhàn nhạt.

… Giọng nói này khiến Yến Thừa Khải sững người, đứng im tại chỗ.

Không ai quen thuộc giọng nói này hơn hắn.

Yến Thừa Khải khó khăn quay sang nhìn An Doanh Viễn, dùng ánh mắt dò hỏi.

An Doanh Viễn thở dài, cúi người nói nhỏ: “Quân hậu sáng sớm nay đã đến, nhưng lúc đó hoàng thượng vừa mới lâm triều, quân hậu dặn dò không cần quấy rầy, nói là sẽ ở hậu điện chờ người…”

“Sao lúc bãi triều ngươi không nói với trẫm!” Yến Thừa Khải hạ thấp giọng, trong lời nói mang theo ba phần trách cứ, bảy phần lo lắng.

“Nô tài vốn định nói… chỉ là thật sự không tìm được cơ hội chen lời…”

… Ồ.

Yến Thừa Khải ho khan một tiếng, chuyển chủ đề: “Tiểu An tử, ngươi xem trẫm thế này, có còn ổn không?”

An Doanh Viễn nghiêm túc gật đầu.

“Tất cả lui xuống.”

Yến Thừa Khải hít sâu mấy hơi, mới chậm rãi bước vào.

Hôm nay Sở Minh mặc một thân trường bào gấm trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh không búi cao, chỉ vén sang hai bên, dùng một sợi dây màu xanh ngọc buộc lại sau đầu, trông thật tao nhã mà phóng khoáng.

“Dữ Nguyệt, ngươi đã về rồi.”

Sở Minh đặt tách trà trong tay xuống, khẽ cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Ừm, về nhà rồi.”

“Về nhà rồi?” Yến Thừa Khải bước đến trước mặt y, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Sở Minh, “Trẫm cứ ngỡ mình đang nằm mơ.”

Sở Minh thuận thế đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo Yến Thừa Khải, cho hắn một cái ôm thật chặt: “Ta không đi nữa, bởi vì trừ ngươi ra, chẳng ai tặng ta loại vải thô khó ăn đến vậy, ta phải đòi lại nợ đây.”

“Vậy ta bồi thường ngươi cả đời, được không?” Yến Thừa Khải hôn lên chiếc cằm hơi nhô lên của Sở Minh, Sở Minh khẽ ưỡn người, mặc cho hắn hôn loạn.

“Dữ Nguyệt, rốt cục ngươi cũng chịu trở về, trẫm… trẫm rất vui mừng…” Yến Thừa Khải rưng rưng nước mắt, hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu quá lâu, mỗi đêm đều mong chờ ngày này đến, đều nhung nhớ y da diết.

“Này này này, người lớn như vậy rồi còn đỏ mắt, thật mất mặt.” Sở Minh cong mi cười, dịu dàng trêu chọc, “Ngay cả học trò trong trường của ta còn biết không được khóc trước mặt người khác, muốn khóc thì phải trốn ra sau vườn mà khóc.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng y vẫn tự tay cởi đai lưng.

Trường bào vốn đã rất lỏng lẻo, hay nói đúng hơn là chủ nhân của nó lúc mặc căn bản không có cài cúc áo… Vừa cởi đai lưng, trường bào đã tự động tách ra, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mịn màng.

“Hoàng thượng có muốn đích thân kiểm tra xem Dữ Nguyệt ở hậu điện này là thật hay giả, là người hay là ma không?”



Gió đầu hạ thổi qua khung cửa sổ hé mở, thổi không tan những giọt mồ hôi trên trán.

Sở Minh chậm rãi thắt đai lưng, xoa xoa eo có chút ê ẩm, trừng mắt liếc Yến Thừa Khải một cái, cảnh cáo: “Không được làm loạn nữa, nếu không lát nữa ta biết mặt mũi nào mà ra ngoài?”

“Ta ôm ngươi ra ngoài.” Yến Thừa Khải nắm lấy tay đang thắt lưng của Sở Minh, ánh mắt như sói đói, tràn đầy khát vọng.

“Làm người đừng có được voi đòi tiên, phải biết thế nào là đủ… A! Trả đai lưng cho ta!”

Cuối cùng, quân hậu quả nhiên được hoàng thượng ôm về Loan Trứ cung.

Thật đúng là hồng nhan họa thủy, thật là không thể tả xiết!

=TBC=

Hậu hoa viên hoàng cung Đại Yến, buổi trà chiều.

Phi tần A: Ngươi nghe nói gì chưa, quân hậu ngày đầu tiên trở về đã được cưng chiều mà sinh kiêu, nhất định phải để hoàng thượng ôm mới chịu hồi cung đấy!

Phi tần B: Đúng vậy, đúng vậy, theo ta thấy, nói không chừng ngay cả bệnh cũng là giả vờ! Ai biết được những năm qua có lén lút qua lại với ai không!

Phi tần C: Ta cảm thấy mình chắc là bệnh rồi, sao lại thấy quân hậu còn đẹp hơn cả hoàng thượng?…

Phi tần A, B: Trong chúng ta có kẻ phản bội!
Bình Luận (0)
Comment