Ly Hôn Có Sao? Bà Xã Đợi Anh

Chương 10

Ở trường cấp III trọng điểm Kim Huyền có đa dạng các môn thể dục cho học sinh tự lựa chọn. Mà nổi bật nhất trong đó chính là bóng rổ, đội bóng rổ của trường từng đi “chinh chiến” vô số các cuộc thi lớn nhỏ, đương nhiên cũng đem về cho trường không ít vinh quang. Chính vì vậy, đây là chính là môn thể thao được các nam sinh yêu thích nhất.

Vừa hay các nữ sinh cũng không ngại ngồi trong sân, đưa ánh mắt không chút ngại ngùng của mình hướng về “ý chung lang” đang nhiệt huyết trổ tài phía dưới sân bóng.

Từng đường bóng di chuyển đều rất đẹp mắt, các nam sinh bên dưới tranh nhau cướp từng lần chạm bóng, tiếng giày ma sát với nền sân tạo thành một thứ âm thanh rất đặc trưng.

Các nam sinh ở đây đều là học sinh khối 10, muốn ứng cử vào đội bóng rổ của trường đều phải trải qua một bài kiểm tra nghiêm ngặt, tuy có chút đáng sợ nhưng vẫn vô cùng xứng đáng. Mà Tần Tấn Dương và Tô Văn Hiệu lúc này đều đang tranh cướp bóng rất dữ dội, đôi bên đều không chịu nhường nhau chút nào.

“Tần Tấn Dương, cậu phí sức như vậy làm gì cơ chứ?” Cậu ta vừa cướp được bóng từ tay Tấn Dương, chuyền sang bên kia cho đồng đội liền muốn trêu ghẹo anh.

Tần Tấn Dương chỉ cười hừ một cái rồi liền lập tức đuổi theo sau, rất nhanh đồng đội của Tô Văn Hiệu đã chuẩn bị nhảy lên để đưa bóng vào rổ. Cú nhảy này dùng lực rất lớn, sức bật lên cũng cao vô cùng. Ngay chính lúc mọi người đều tưởng bóng đã rơi vào trong rổ, chính là vào giây phút nghẹt thở đó, Tần Tấn Dương cũng đuổi kịp, không chần chừ mà nhảy lên, dùng tay cản phá được một pha bóng cực kì nguy hiểm như vậy.

Mái tóc đen nhánh vì mồ hôi mà có chút ướt, khuân mặt cực kì nghiêm túc cản phá bóng. Còn cả thân hình và chiều cao đáng ngưỡng mộ đó nữa. Tần Tấn Dương đây chính là kiểu bạn trai giỏi thể thao trong truyền thuyết!

Phải nói đến cú nhảy này của Tần Tấn Dương vô cùng đẹp mắt, áo bên ngoài vì chịu lực tác dụng mà cũng vừa hay bị thổi lên, để lộ ra những khối cơ rắn chắc bên trong. Lúc trái bóng đập xuống nền sân một lần nữa, kèm theo tiếng hạ chân của Tần Tấn Dương. Cả hội trường sân thi đấu lúc đó không ngừng được mà náo nhiệt vô cùng.

Pha bóng kết thúc, tiếng còi của trọng tài cũng vang lên. Chính vì pha cản bóng ban nãy mà đội của Tấn Dương vẫn giữ được khoảng cách an toàn, chiến thắng trận này.

Đồng đội chứng kiến được pha cản bóng uy vũ đến như vậy, liền chạy lại ôm lấy Tần Tấn Dương không ngừng. Bọn họ không ngại mà quàng cổ, xoa đầu tên nhóc này.

“Người anh em chơi khá lắm.”

Tô Văn Hiệu ở bên kia đang cúi gập người xuống để hít thở, cậu ta lắc lắc đầu vài cái, để rơi xuống những giọt mồ hôi. Ngán ngẩm nhìn sang phía anh rồi nói: “Còn không phải sao? Bạn gái của người ta đến cổ vũ đó, có thể chơi không tốt được sao?”

Mà ở bên trên các nữ sinh sau khi nhìn thấy cơ thể rắn chắc “cảnh đẹp khó tìm” như ban nãy cũng gào hứng không thôi. Bắt đầu đứng dậy la hét tên cổ vũ cho Tần Tấn Dương.

Đợi đến khi trận đấu dừng hẳn, các nữ sinh phía trên khán đài cũng bận rộn không thôi. Bọn họ chính là chạy xuống bên dưới để đưa nước cho chàng trai mà mình thích.

Đại khái hoàn toàn có thể hiểu được ngụ ý bên trong hành động này chính là: Mình thích cậu, vô cùng thích cậu. Thích cậu chết đi được, chúng ta có thể hẹn hò chứ?

Hoặc là: Vì mình quá thích cậu rồi!

Phải làm sao phải làm sao?

(Mong cậu nhận xong chai nước này liền có thể biến thành người yêu của mình.)

Cậu thấy vậy có được không?

Phải làm sao, phải làm sao.

Chính là như vậy.

Mà Tần Tấn Dương nghe xong câu nói của Tô Văn Hiệu cũng đảo mắt xung quanh tìm một hình bóng quen thuộc.

Thấy rồi, vẫn nhỏ nhắn và dễ lọt thỏm trong đám người như vậy.

Rất nhanh Tần Tấn Dương đã thấy Hạ Tịch cầm theo chai nước chạy về phía mình.

Nhưng điều không ngờ đến chính là trước khi bạn học Hạ Tịch của chúng ta kịp chạy đến chỗ Tần Tấn Dương thì anh chàng đã bị bao quanh bởi các nữ sinh khác. Nhìn qua đều là các chai nước khoáng khác nhau, kèm theo biểu cảm khuân mặt vô cùng ngưỡng mộ.

“Tấn Dương, có phải là rất mệt không? Mau nhận lấy đi này.”

“Tấn Dương, khi nãy cậu quả thực chơi rất đỉnh luôn đó.”

“Tấn Dương, cậu có thể dạy tớ chơi bóng rổ được chứ? Tớ muốn cao thêm một chút.”

Giờ thì hay rồi, chỉ vừa rời mắt đi một chút liền đã thấy Hạ Tịch thay đổi sắc mặt, chính là biểu cảm tớ đang rất không vui, cậu còn không mau lại đây? Cô là đang trừng mắt nhìn cậu.

Phải khó khăn lắm mới thoát khỏi các nữ sinh kia, dùng hết lời từ chối bọn họ. Kết quả lại thấy bạn gái mình đang cười tươi như hoa bên đứng bên cạnh bàn cùng phòng.

“Tô Văn Hiệu, cậu đây là có ý gì?”

Tần Tấn Dương chỉ vào chai nước trên tay cậu ta. Đây không phải là chai nước Hạ Tịch chuẩn bị riêng cho anh sao. Sao lại rơi vào tay cậu ta rồi.

Tô Văn Hiệu chỉ nhún vai vài cái, mặt đầy kiêu ngạo trả lời.

“Ông trời đúng là vô cùng công bằng. Hôm nay ông đây thua dưới tay cậu nhưng bù lại lại được mỹ nữ xinh đẹp như Hạ Tịch quan tâm. Tớ thua cũng cam lòng.” Cậu ta còn không nhịn được mà giơ chai nước lên kiêu khích Tấn Dương.

“Tô Văn Hiệu, hôm nay cậu sẽ chết dưới tay tớ.” Tấn Dương giơ nắm đấm giả lên, định bổ nhào vào phía cậu ta, kết quả cả hai người đều ngã ra sàn đấu.

“Trả chai nước đó cho tớ.”

Tô Văn Hiệu thê thảm bị cậu ta đè lên phía trên, hai tay còn bị khoá chặt ở phía trước để cướp lại chai nước. Bộ dạng đau khổ đến độ chỉ dám phát ra vài tiếng kêu cứu nhỏ nhoi. Mãi đến khi nhìn thấy Hạ Tịch xoay người rời đi mới vỗ vỗ vai Tấn Dương cầu xin dừng lại.

“Tần.. Tấn Dương… bạn gái cậu… bỏ… đi… rồi đó. Còn không mau… đuổi theo?”

“Hở?” Anh ngơ ngác quay lại phía sau, quả nhiên Hạ Tịch đã sắp đi ra đến cổng chính.

Cướp lại được chai nước trên tay, Tấn Dương còn không quên cảnh cáo tên trời đánh kia.

“Tối nay tớ sẽ cho cậu biết thế nào là không nên đụng vào người yêu của bạn mình, bạn Tô Văn Hiệu mến yêu ạ.” Kèm theo đó là một ngón giữa giơ lên.

Tô Văn Hiệu ngồi dưới nền sân thi đấu nghe xong những lời này có chút hoảng sợ, trong lòng tự nhiên cảm thấy lạnh một chút. Cậu ta thật sự sẽ không đem cậu ra để trả thù đó chứ?
Bình Luận (0)
Comment