Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam

Chương 16

Quả nhiên Tạ Manh vẫn còn ở sô pha, ánh đèn trong phòng khách đã tối đi, Tạ Manh vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, mái tóc sau lưng rối tung. Khung cảnh phòng khách trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng nương theo chút ánh sáng mỏng manh, Nguyên Tự thấy Tạ Manh ngồi đưa lưng về phía anh, vẫn không cử động.

Nguyên Tự vốn định bước chân đi ra đột nhiên dừng lại, bầu không khí này không đúng lắm nha! Vậy mà lại… có chút đáng sợ!

Trong lòng vốn đã có hơi dựng lông tơ, đột nhiên, Nguyên Tự nghe thấy Tạ Manh run rẩy bả vai phát ra tiếng cười “Khặc khặc khặc” quái dị. (T vừa mới đọc truyện ma về hề câm, tên hề đó cũng cười gần giống vậy, t muốn khóc quá đi ngao ngao ngao)

Tiếng cười kia khẽ vang lên trong phòng khách tối tăm, liền trở nên âm trầm hơn hai phần.

Nguyên Tự: “…” Không lẽ là người khác nhập?

Sau khi Nguyên Tự nghe được Tạ Manh khặc khặc khặc cười xong, lại nghe cô dùng loại giọng nói lạnh băng của mẹ kế công chúa Bạch Tuyết mà cười nói: “Thỏ con, ngươi chết chắc rồi.”

Tạ Manh nới lỏng gân cốt, sau đó ngẩng đầu cười to ha ha ha ha ha, nói: “Chết dưới tay ta…”

Tiếng cười của cô sau khi nhìn thấy Nguyên Tự đứng phía sau mình thì đột nhiên im bặt, cô chớp chớp mắt to, đem nửa câu sau ôn nhu mà nói ra: “Ta sẽ khiến cho ngươi nhận ra là ta quan tâm săn sóc ngươi thế nào.”

Sau đó cô giật mình đứng dậy nhìn Nguyên Tự, ai nha một tiếng nói: “Chồng à, anh sao lại đứng ở chỗ này? Tôi bây giờ mới thấy, thật là làm tôi sợ muốn chết. Nửa đêm nửa hôm, người dọa người sẽ hù chết người á nha! Sợ wá sợ wá! Tôi vẫn là nên đi ngủ trước đây!”

Nguyên Tự: “…” Rốt cuộc là đang nói lộn xộn cái quái gì vậy!

***

Từ phía bắc Phụ Thành đi đến phía nam tốn khoảng 40 phút.

Hôm nay là ngày đi đón Nguyên Tư Lập, lúc Nguyên lão phu nhân đưa bọn họ ra cửa còn nói với Nguyên Tự: “Không cần miễn cưỡng, cũng đừng nói vấn đề gì khác, đem đứa nhỏ về tới là tốt rồi.”

Nguyên Tự gật đầu đồng ý rồi nắm cổ áo sau của Tạ Manh lôi ra cửa.

Tạ Manh thật sự suy sụp tam quan: “Vì sao đón nó mà tôi cũng phải đi chứ? Nguyên Tự, có phải anh yêu tôi rồi đúng không? Rời khỏi tôi một giây sẽ không sống nổi hả?”

Nguyên Tự: “Câm miệng!”

Đương nhiên, đây chỉ là đùa vui, bọn họ cuối cùng vẫn là cùng nhau xuất phát đi đón đứa bé.

Tạ Manh ngồi trên ghế phụ, cô khẩn trương mà sờ sờ tóc trên đầu mình, sau đó hỏi Nguyên Tự: “Nhìn tôi như vậy, có xíu khí thế thím nhỏ nào không?”

Nguyên Tự một bên nghiêm túc lái xe, một bên điều khiển hộp số liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó rất kỳ quái hỏi: “… Khí thế thím nhỏ là khí thế gì?” rõ ràng anh biết câu trả lời kế tiếp của Tạ Manh có thể sẽ làm anh không quá hài lòng, hay nói cách khác sau khi anh nghe xong đáp án sẽ không còn từ nào để nói nổi, nhưng anh vẫn tò mò. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, đúng là nghe không biết mệt mà!

“Khí thế chanh chua.” Mấu chốt ở chỗ, lúc Tạ Manh nói ra những câu vô liêm sỉ như vậy, lại cực kì nghiêm túc.

Nguyên Tự: “…” Ha, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.

Nguyên Tự không thèm để ý cô nữa, tiếp tục lái xe.

Tạ Manh không nghe được câu trả lời của anh, liền nhàm chán mà lấy di động ra chơi game. Nguyên Tự vốn cũng không muốn quản cô, nhưng trò Tạ Manh chơi không biết là trò chơi quỷ gì, mỗi khi cô ấy chơi thua, di động liền sẽ phát ra tiếng cười máy móc vô tình: “Ha ha ha ha ha, bạn đã ngủm củ tỏi!”

Cứ coi như giọng nói máy móc vốn dĩ lạnh băng như vậy, nhưng mà không biết vì sao Nguyên Tự từ giọng nói lạnh tanh này nghe ra một tia trào phúng.

Sự thật chứng minh, linh cảm kia của anh vẫn có điểm đúng, mấy lần tiếp theo, nó không ngừng vang lên:

Ha ha ha ha ha, bạn đã ngủm củ tỏi!

Ha ha ha ha ha, bạn lại ngủm củ tỏi!

Ha ha ha ha ha, bạn tiếp tục ngủm củ tỏi!

Nguyên Tự nghe đến thiếu kiên nhẫn, nhịn không được hỏi cô: “Cô chơi cái gì thế? Từ ngữ còn rất phong phú?” Một từ chết thôi, mà cái máy hỏng này có thể nói rất nhiều lần.

Tạ Manh cũng thở dài nói: “Đúng vậy! Tôi cũng đã bị nó châm chọc hai ngày.”

“Vậy sao… cô không đổi trò khác?” Nguyên Tự không hiểu vì sao lại có người chơi game nát đến mức này.

Không biết Tạ Manh có nghe được ý châm chọc của anh hay không, dù sao cô cũng ngoan ngoãn gật đầu sau đó chọn game Liên Quân gần đây đang rất hot để chơi.

Nguyên Tự thấy cô yên tĩnh, bên tai cũng chỉ là âm thanh trò chơi bình thường, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Nhân lúc Tạ Manh đang chơi, anh mở máy phát nhạc lên, muốn nghe nhạc một chút.

Những dải phân cách màu trắng mờ ảo trên đường không ngừng lùi về sau, rất nhanh dải phân cách thật sự đã đi vào tầm mắt, còn có vạch qua đường và người đi bộ đang đi qua đường, một buổi sáng vội vàng.

Nguyên Tự thấy đèn đỏ, liền ngừng xe, trong lúc chờ đợi, anh chọn một bài hát tính mở lên, nhưng đột nhiên anh nhớ tới vợ mình còn đang chơi game. Âm thanh quá lớn có thể sẽ ảnh hưởng tới sự tập trung của cô, đối với đa số những người chơi game Liên Quân này, chỉ cần có một chút không hài lòng cũng thường rất dễ nổi nóng.

Nguyên Tự tự hỏi một chút, nhìn thoáng qua giao diện trên điện thoại Tạ Manh thăm dò.

“Hả?” Tuy rằng vốn chỉ định liếc mắt nhìn một cái, nhưng sau khi nhìn xong, Nguyên Tự thật sự shock cmnr, anh lại nhìn lướt qua, sau đó không tin lắm mà hỏi: “Cô chết 19 trận rồi?”

Tạ Manh gật đầu, Nguyên Tự suýt tí nữa là trợn trắng mắt, nhưng vẫn có thể nhịn xuống hỏi cô: “Có người nào tố cáo cô không?”

Tạ Manh ngẩng đầu nhìn anh, mắt đen trong trẻo xinh đẹp, giọng nói vô cùng vô tội hỏi: “Sao lại muốn tố cáo tôi?”

“À!” tiếng à này thật là dùng lực mười phần châm chọc, so với âm thanh máy móc nói “Bạn đã ngủm!” ban nãy thì bỏ xa 1 vạn lần.

Nguyên Tự trào phúng mà nói: “Tại vì cô tặng đầu¹.”

Tặng đầu (送人头) đồng nghĩa với Feed: ám chỉ một người chơi có KDA tệ hại, bị hạ gục quá nhiều nhưng lại chẳng giết hoặc hỗ trợ được gì để đóng góp cho team. Feeder có hai kiểu chính, một là do kỹ năng kém hơn hẳn đối phương nên bị họ lấn lướt và đè bẹp hoàn toàn. Hai là người chơi này cố ý phá trận, liên tục để đối phương hạ gục với mục đích hỗ trợ cho đội kia giành chiến thắng. Đối với trường hợp thứ hai, các bạn có thể sử dụng chức năng Tố Cáo để những người chơi này nhận phải hình phạt thích đáng từ hệ thống. (Tui nghĩ ý anh Tự là bả chơi dở tới mức người ta nghĩ chỉ có cố ý mới để thua vậy thôi chứ người bình thường sao chơi dở tới dị được )

Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe phía trước đã di chuyển, Nguyên Tự cũng bắt đầu chạy theo sau.

Anh vốn cho rằng sau khi châm chọc cô như vậy, cô gái này đại khái là sẽ không còn hứng nói chuyện với anh nữa. Nhưng mà anh đúng là không thể nhịn xuống được. Chơi kiểu gì mà có thể thua nhiều trận như vậy chứ?

Cô gái bên cạnh nhíu mày tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải mở miệng hỏi anh: “Tặng đầu là gì vậy? Nghiêm trọng lắm hả?”

Nguyên Tự: “…” Tôi thật cảm thấy thương cho đồng đội của cô.

***

Đào gia ở phía nam Phụ Thành, bên này phát triển muộn hơn, mấy năm gần đây mới được mở rộng. Đào gia thật ra đã sống ở đây hơn 20 năm, nhà ở cũng là một biệt thự lớn trong một khu nhà giàu có tiếng.

Sau khi nơi này được mở rộng, nhà của Đào gia cũng tăng gấp đôi giá trị. Nhưng nếu cùng Nguyên gia so sánh, cả căn nhà của Đào gia còn không bằng một cái nền nhà của Nguyên gia.

Dĩ nhiên Nguyên gia cũng không đặt nặng vấn đề này, nếu không Đào Nhã Nhân cũng đã không thể gả vào Nguyên gia, Giang Nhã Tuyên trong truyện cũng không thể gả vào.

Thậm chí nếu xét về chuyện hai năm trước mà nói, Nguyên gia nếu xem trọng xuất thân, Tạ Manh trước tiên đã không vào được Nguyên gia.

Xe dừng lại trước cửa Đào gia, cửa sắt chậm rãi nâng lên.

Xuyên qua cửa kính ô tô Tạ Manh đã có thể nhìn rõ Đào gia. Biệt thự Đào gia là đập đi xây lại, nhưng cũng đã hơn 10 năm, biệt thự vẫn được bảo quản tốt, nhìn vừa mới lại vừa sạch sẽ.

Trong sân vườn có nhiều cây cảnh, thậm chí còn có một rừng trúc. Điểm này so với Nguyên gia có chút đối lập, Nguyên gia đa số là cây kiểng thấp, cũng không có nhiều loại. Nhưng chủ yếu bởi vì biệt thự Nguyên gia nằm bên sườn núi, muốn xem cây hả? Phía sau nguyên một ngọn núi mời tùy ý xem.

Hơn nữa ngọn núi sau Nguyên gia cũng đã khai phá, hằng ngày đi bộ, leo núi cũng đều rất tiện.

Sân vườn Đào gia trồng nhiều cây cối, khiến cho không gian nhỏ hơn đôi chút, lúc ô tô đi vào cũng không quá nổi bật. Nguyên Tự không phải lần đầu tiên tới, không cần người dẫn đường, quen thuộc chạy xe đến trước cửa.

Lúc này đã có một ông cụ đứng ở cửa, hẳn là ra đón bọn họ.

Nguyên Tự xuống xe, vòng qua phía Tạ Manh giúp cô mở cửa. Tạ Manh thụ sủng nhược kinh, lập tức kêu to: “Thân sĩ ², thân sĩ nha!”

Thân sĩ (gentry): "những người sinh ra, hiền lành và tốt bụng" thuộc tầng lớp xã hội cao, đặc biệt là trong quá khứ. Ở Vương quốc Anh, thuật ngữ gentry dùng để chỉ những người hiền lành, phần lớn tầng lớp xã hội sở hữu đất đai, những người điển hình, nhưng không có danh hiệu quý tộc. (Nguồn: wikipedia)

Nguyên Tự nhắm mắt, cố chịu đựng tiếng kinh ngạc ồn ào của cô: “Cô cứ nói cảm ơn thẳng ra là được rồi.”

Tạ Manh gật đầu tiếp thu, sau đó lại thấy Nguyên Tự nắm tay minh. Tạ Manh hoảng hốt rút tay về, lần này thật sự bị dọa sợ, trừng lớn mắt, cả người đều dựng lông tơ.

Cô nhíu mày hỏi: “Làm gì đấy? Muốn động tay động chân à”

Nguyên Tự: “???” Xin thưa, chúng ta cũng đã kết hôn hai năm rồi đó.

Ông cụ đứng ở cửa cũng sửng sốt một chút, nhìn Tạ Manh và Nguyên Tự đùa giỡn. Trên đời này có hàng vạn cặp vợ chồng, hình thức ở chung của mỗi cặp cũng sẽ không giống nhau. Ông cụ mỉm cười, nói với Nguyên Tự: “Tiểu Tự tới rồi à, mau vào đây, đây là Manh Manh đúng không! Manh Manh hẳn là lần đầu tới đây, vào đi, ông nội dẫn cháu đi xem.”

“Ông nội khỏe ạ, cháu và Manh Manh tới đón Tư Lập.” Nguyên Tự đến trước mặt ông nội Đào, nhắc ông một chút về mục đích hôm nay tới đây. Nghe Nguyên Tự nói, gương mặt ông cụ có chút cứng đờ.

Cuối cùng, ông thở dài dẫn Nguyên Tự vào nhà: “Thật ra ta cũng đã nói với Nhã Nhân về chuyện để đứa nhỏ ở lại Đào gia.”

Chuyện này Nguyên Tự thật sự không biết, cho nên có chút kỳ quái mà nhìn ông.

Ông nội Đào tiếp tục nói: “Nhã Nhân không thể dẫn theo con trai qua đó, Đào gia chúng ta lại không phải không nuôi nổi một miệng ăn. Chẳng qua là con trai ở nhà, tâm tư Nhã Nhân cũng sẽ để ở nhà. Phương gia không vui, Tư Lập… cũng sẽ không vui, nó nói hoặc là dẫn nó theo đến Phương gia, nếu không thì để nó về Nguyên gia. Cho nên mới phải gọi các cháu tới.”

Nguyên Tự lúc này mới thông suốt, liền nói: “Thông gia có thể yên tâm, Tư Lập đến nhà cháu, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

“Đối với cháu, ta đương nhiên yên tâm.” Ông nội Đào dẫn họ tới phòng khách, chỉ thấy không ít người của Đào gia đều ở đó. Nhìn thấy Nguyên Tự bước vào, mọi người đều đứng dậy chào hỏi.

Tạ Manh nhìn xung quanh một vòng, bên trong Đào gia trang trí khá xa hoa, phong cách màu vàng kim, do đó nhìn càng thêm sang trọng.

Trên chiếc sô pha dáng Âu, người phụ nữ ngồi đưa lưng về phía họ kia chính là Đào Nhã Nhân.

Lúc trong tang lễ Tạ Manh quỳ cùng với cô, dĩ nhiên vô cùng biết rõ cô.

Tóc của Đào Nhã Nhân được uốn xoăn xinh đẹp, cô nhàn nhạt quay đầu, liếc mắt nhìn Nguyên Tự một cái, sau đó lại bình tĩnh quay đầu lại.

Nhìn xem, vị chị dâu này thái độ hình như hơi lạnh nhạt thì phải?

Tạ Manh rất nhanh đã phát hiện, thái độ Đào Nhã Nhân đối với Nguyên Tự lạnh nhạt, cực kỳ lạnh nhạt.

Trong truyện cũng không có đề cập đến vấn đề này, bởi vì… Độ dài của cuốn ngôn tình này thật, sự, rất, ngắn.

Không sai, đây là cuốn ngôn tình kiểu xưa 10 chương một quyển. Motif đều là yêu nhau, sau đó ngược nữ chủ, sau đó lại ngược nam chủ, cuối cùng lại là một màn truy thê hỏa táng tràng³, 10 chương cũng chỉ có thể miễn cưỡng chứa nhiêu đó tình tiết, làm gì còn chỗ đi viết nam chủ đã trải qua những gì?

Truy thê hỏa táng tràng: Vế sau của câu “Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng”, thường chỉ nam chính trong phim truyền hình mới đầu thì ngạo kiều, cuối cùng để lấy lòng nữ chính mà dốc hết thủ đoạn ra (câu này hình như ở chương 1 có mà tui quên giải nghĩa)

____________

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ
Bình Luận (0)
Comment