Triệu Nhã Nam quả quyết từ chối.
Nhưng thấy Sở Vũ Hiên vẫn giữ động tác cụng năm đấm, như thể không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thế là cụng nhẹ vào anh mang tính chất tượng trưng.
Sở Vũ Hiên lười nhác nói: “Xem ra em không thích phong tục ở nước ngoài này cho lắm, hay là ngoéo tay nhé?”
Triệu Nhã Nam hít sâu một hơi, chợt nhớ đến lời mà bạn thân Chu Tiểu Nhược từng nói, khi Sở Vũ Hiên đi chữa trị đã hỏi về bệnh trạng của cô...
Ánh mắt của nữ tổng giám đốc xinh đẹp dần trở nên phức tạp, không dám nhìn thẳng vào Sở Vũ Hiên. Sau khi cúi đầu căn môi thì từ từ duỗi tay ra.
Sở Vũ Hiên nhẹ nhàng năm lấy đầu ngón tay cô, cực kỳ tự nhiên lắc lên lắc xuống. Tâm ba giây sau, cảm thấy Triệu Nhã Nam muốn rút tay về thì anh đã nhẹ nhàng buông ra. Từ đầu đến cuối, anh không hề biểu hiện dồn hết tâm trí, mà chỉ ngoéo tay đơn giản.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Triệu Nhã Nam đã nhìn rõ về sự che giấu có ý tốt này, cảm xúc cũng bắt đầu xao động.
Cảm kích? Khó chịu? Hay hơi cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau, cảm động lây? Dù là xuất phát từ tâm trạng nào, không hiểu sao Triệu Nhã Nam lại muốn hỏi một câu: “Rốt cuộc bệnh tâm lý của anh là sao thế? Tại sao lại bị ngược đãi?”
Nhưng lời nói đã đến bên miệng lại bị cô nuốt trở lại, đổi thành câu khác: “Trông anh có vẻ rất mệt, mau đi nghỉ đi.”
Lúc nói câu này, Triệu Nhã Nam đã đoán ra được chắc chắn anh sẽ nói một câu vô lại “Quan tâm anh à?”
Thế nhưng Sở Vũ Hiên chỉ gật đầu, chúc ngủ ngon xong thì bước đi nặng nề về phía nhà của mình.
Trước khi đóng cửa, anh đã căn dặn một câu: “Nam Nam, nhớ khóa chặt cửa”
Triệu Nhã Nam khẽ đáp một câu, rồi xoay người trở về nhà. Cô đóng cửa lại, lưng tựa vào cánh cửa đẳng sau, trong đầu óc trống rỗng liên tục hiện ra hình ảnh ngoéo tay ban nãy. Trong hình ảnh đó, ánh mắt Sở Vũ Hiên thật sự ấm áp.
Thế là tối nay đã có một cuộc gặp gỡ bình tĩnh hiếm thấy đối với cặp vợ chồng hờ này, không đấu võ mồm, cũng chẳng có ai không vui, trái lại còn hơi ấm áp.
Bên này, Sở Vũ Hiên cũng đang đứng sau cửa, trán tì vào cánh cửa, khóe miệng nở nụ cười, lẩm bẩm: “Ba giây..."
Chẳng mấy chốc, trong phòng khách đã truyền đến tiếng nấc cụt chẳng hề ăn khớp cùng với câu hỏi ậm ờ không nói rõ do miệng nhét đầy đồ ăn của lão Tam: “Đại ca, có phải anh bị váng đầu rồi không?”
Sở Vũ Hiên:...
Anh quay đầu lại, tên ngốc đó đang ngồi trên sofa, tay trái cầm một lon bia thủ công, tay phải cầm bò bít tết đã được cuộn lại. Đúng thật là rượu thịt đi qua ruột, Phật tổ ở trong tim.
“Cậu không thích dùng nĩa, nhưng tốt xấu gì cũng phải cầm đôi đũa chứ? Cậu muốn bị phỏng tay à?”
Lão Tam cười ngây ngô: “Thịt này dai lắm, nên không tiện dùng đũa”
Sở Vũ Hiên bất đắc dĩ: “Cậu cứ ăn đi, trong tủ lạnh còn nhiều lắm... Ồ, đúng rồi, chẳng phải thẻ ngân hàng đang để ở chỗ của cậu à? Cậu hãy rút một ít đưa cho lão Tứ mua một chiếc xe cho thuận tiện.”. truyện kiếm hiệp hay
Lão Tam uống một ngụm bia, bĩu môi nói: “Tôi đã đặt một chiếc Raptor rồi, cậu ta bảo xe này thuận tiện chất đồ...”
Nói đến đây, lão Tam không khỏi rùng mình, lẩm bẩm: “Đại ca, tên đó âm khí quá nặng. Hôm đi coi xe, thái độ của nhân viên bán hàng trong tiệm người ta không được thân thiện, tôi đã nhìn thấy cậu ta nắm lấy cây thánh giá ở trước mặt. Khá lắm... chỉ khi nào cậu ta nổi sát tâm mới làm hành động này. Anh hãy quản cậu ta đi, bằng không... sẽ gây rắc rối thật đó.”
Sở Vũ Hiên cười nói: “Cậu ta tự có chừng mực, sẽ không làm loạn đâu.”
Vừa dứt lời, lão Ngũ đã gọi đến.
“Đại ca, họ Kim kia cứ như đã biến mất, hoàn toàn không †ìm thấy ông ta.”
Sở Vũ Hiên hơi ngẫm nghĩ: “Đừng vội, trước tiên hãy theo dõi kỹ nhà họ Cao. Nếu muốn đối phó Sở Trì Khanh, chắc chắn bọn họ vẫn sẽ liên lạc với nhau.”
“Vâng... đại ca, đến lúc đó tìm thấy ông ta, anh phải giao cho tôi. Ông ta đã bắn lão Nhị một phát, tôi phải bắn trả lại ông ta.
Cúp điện thoại, Sở Vũ Hiên nghĩ đến Sở Trì Khanh đã bị tổ giám sát khống chế, trong lòng rối như tơ vò.
Nhưng vẫn không quá lo lắng... Dựa vào lời nói của Cao Ninh, là nhà họ Cao đã thông đồng với chỉ thứ hai, xuống tay với Sở Trì Khanh. Nhưng ông ta là ai cơ chứ? Chẳng lẽ ông ta lại không phát hiện ra chỉ thứ hai đang thu thập chứng cứ phạm tội của ông ta hay sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Sở Vũ Hiên đã thở hắt ra, gọi điện cho lão Nhị.
“Đại ca, tôi đang định gọi cho anh đây. Tôi đã nghe ngóng được, cha anh đang ở đồn cảnh sát.”
Nghe thấy giọng nói cố gắng đè nén cơn đau ở đầu dây bên kia, Sở Vũ Hiên lạnh mặt nói: “Ừm... Lão Nhị, cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng lo lắng gì cả.... Chúng ta chỉ còn lại năm người, nên ai cũng không được xảy ra chuyện.”