Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 161

“Bác sĩ, tình trạng hiện tại của bạn tôi thế nào?”

Trong phòng bệnh, Sở Vũ Hiên nhìn Trân Cường cực kỳ suy yếu, chỉ có thể mở hé mắt, anh hỏi bác sĩ.

Bác sĩ chủ trị đeo khẩu trang, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, vui sướng: “Tình trạng của anh ấy xem như là kỳ tích. Thành thật mà nói, thật ra chúng tôi không có hy vọng rằng anh ấy có thể tỉnh lại... Trước mắt, ý thức của anh ấy vẫn mơ hồ, không nói được lời nào, cũng không thể động đậy, não bộ chỉ có năng lực tư duy đơn giả Hai ngày này để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị quấy rầy nhiều, tình hình cụ thể còn cần phải quan sát mới có thể đưa ra kết luận.”

“Cảm ơn”

Sở Vũ Hiên nói cảm ơn, đợi bác sĩ đi rồi, anh chào hỏi đơn giản với Lý Bình, tiện đà ngồi xuống ghế sô pha, trầm ngâm suy nghĩ.


Không lâu sau, Trần Đình đi tới bệnh viện, đi theo cô ấy còn có một ông lão bước đi tập tễnh.

Lý Bình vốn cười tươi rói đi ra đón Trần Đình, nhưng sau khi nhìn thấy ông lão thì lập tức xụ mặt, chất vấn: “Đình Đình, sao em lại đưa ông nội đến? Thật là làm càn!”

Trần Đình bĩu môi: “Lúc chị gọi điện cho em, em phấn khích quá, vừa kích động đã lỡ miệng, sau khi ông nội biết tin thì nhất quyết muốn tới, cho nên...”

Tâm tư của cô nhóc này rất đơn giản, miệng không đóng lại được, trong lòng không chất chứa được bí mật gì.

Trước đây, Sở Vũ Hiên cũng mịt mờ thăm dò cô ấy, muốn xem thử cô ấy có biết tin tức của Trần Hoành hay không, cô nhóc này có thể nói là biết gì nói nấy, kể hết chuyện từ nhỏ đến lớn của Trần Hoành.

Nhưng mười năm trước tại sao Trần Hoành lại mất tích, bây giờ đang ở đâu, cô ấy thật sự không biết một tí gì, một lòng một dạ cảm thấy có lẽ anh họ gặp phải tai nạn nào đó và đã chết, nếu không tại sao lại không liên hệ với cô ấy và Trần Cường?

Sở Vũ Hiên thấy điệu bộ nói chuyện của cô ấy không giống như giả vờ, cũng cảm thấy Trần Hoành không thể nào. nói tung tích của mình cho cô nhóc to mồm này nên mới đặt sự chú ý lên người Trần Cường.

Ông lão tới cùng Trần Địch đã tám mươi tuổi, Sở Vũ Hiên đã bí mật điều tra.

Ông lão tên là Vương Khắc Lâu, thật ra không có quan hệ máu mủ với ba anh em nhà họ Trần, mà là hàng xóm.


Thời trước, ông lão cô đơn này kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai, thấy ba đứa trẻ này không nơi nương tựa nên thường xuyên tiếp tế chút đồ ăn mặc, dần dà sinh ra tình cảm, dứt khoát giúp đỡ cho ba đứa trẻ đi học, coi như con của mình, nuôi đến khi trưởng thành.

Ân tình này như là ơn tái sinh.

Ba anh em nhà họ Trần cũng biết có ơn phải báo, gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng người già.

“Bình Bình, xảy ra chuyện lớn như thế, khụ khụ... Tại sao. cháu lại không nói cho ông!”

Ông lão nước mắt giàn giụa, đôi tay ngăm đen đầy vết chai run lẩy bẩy.

Do chịu khổ cả đời người, hơn nữa hiện giờ tuổi tác đã cao, lưng cũng đã còng, vừa gầy vừa nhỏ khiến người ta nhìn mà đau lòng.


Lý Bình cũng bật khóc: “Ông ơi, cháu chỉ không muốn để ông lo lắng mà thôi, sức khỏe của ông vốn đã không được tốt tồi...

Nói đi cũng phải nói lại, Trần Cường mặc dù là một người số khổ, nhưng vợ của anh ta thật sự rất tốt, vừa xinh đẹp vừa chịu được kham khổ, rất quan tâm Trần Đình và ông lão.

Vẫn còn nhớ, Trần Cường kết hôn mới chỉ hơn một năm, lúc ấy Sở Vũ Hiên còn nói đùa rằng đời trước anh ta phải tích được công đức lớn lắm nên mới có thể cưới được một cô vợ tốt như vậy.

Lúc ấy Trần Cường chỉ cười to, sau đó vì uống quá nhiều rượu nên đã nói tình hình thực tế cho Sở Vũ Hiên: “Thật ra nhà cô ấy rất nghèo, ra ngoài xã hội từ khi còn sớm, bị người khác lợi dụng nên đã làm ăn không chính đáng mấy năm, sau đó một mình đi tới Giang Thành, muốn tìm con đường mưu sinh khác, trùng hợp quen biết với tôi, đần dà xuất hiện tình cảm nên kết hôn luôn.”

Vui buồn của mỗi người đều khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment