Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 2

Sở Vũ Hiên buồn bực quan sát người đàn ông mập mạp: “Ông là ai?”

“Không cần biết tôi là ai, điện thoại đang kết nối, anh chỉ cần nghe là được”

Sở Vũ Hiên nghi hoặc trừng mắt với người đàn ông mập mạp, chậm rãi cầm lấy điện thoại: “Alo?”

“Vũ Hiên à..” Đầu dây bên kia là giọng nói mà Sở Vũ Hiên vô cùng quen thuộc: “Là cha.”

Sở Vũ Hiên hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt: “Ồ? Ông vẫn còn sống à? Ông trời thật sự mù mắt rồi.”

Khuôn mặt của người đàn ông mập mạp bên cạnh đã tái mét...

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó thở dài nói: “Cha đang nghỉ ngờ rốt cuộc con có phải là con của cha không? Tại sao miệng con lại độc địa đến vậy?”

Sở Vũ Hiên hừ lạnh một tiếng: “Sở Trì Khanh, tuy bà ngoại của tôi là mẹ của vợ ba của ông, nhưng dù sao thì cũng được coi là mẹ vợ của ông, nếu ông vẫn còn là người thì đến đây dập đầu một cái đi!”

Người đàn ông có thể khiến các doanh nhân thuộc mọi quy mô trong giới doanh nghiệp Giang Thành run sợ chỉ bằng một cái cau mày, dường như không hề tức giận, mỉm cười nói: “Bảo tên mập thay cha dập đầu đi, cha đến không được tiện lắm”

Sở Vũ Hiên mím môi, liếc nhìn người đàn ông mập mạp: “Ông ta bảo dập đầu tám trăm lần, không dập đầu xong không được phép trở về.”

Người đàn ông mập mạp không nói nên lời.


Sở Trì Khanh bật cười thành tiếng, đã hơn mười năm không gặp mặt rồi, nhưng mà ông ta hiểu rất rõ tính cách của đứa con riêng này của mình.

Sau khi cười một lúc, giọng điệu của ông ta đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Nói chuyện chính một chút, Vũ Hiên, hai năm trước khi con vừa về nước, cha đã muốn con trở về nhà họ Sở, nhưng lúc đó con nói rằng muốn chăm sóc đến khi lo ma chay cho bà ngoại nên cha cũng không cưỡng ép con, nhưng hiện giờ bà ấy đã đi rồi, có phải con nên trở về rồi không?”

Nhà họ Sở là gia tộc lớn đứng đầu Giang Thành. Tuy nhiên, Sở Vũ Hiên tỏ ra hết sức dửng dưng với sự giàu sang này: “Trở về để làm gì? Cũng để tiễn ông đi à? Có phải nhanh quá không?”

Người đàn ông mập mạp không quỳ vững, đầu đập mạnh xuống mặt đất.

“Vũ Hiên, cha biết con hận cha nhưng hiện giờ không phải là lúc tức giận, con là đứa con trai duy nhất của cha! Sức khỏe của ông nội con càng ngày càng kém, cha cảm thấy...”

“Vì vậy ông muốn tôi trở về giúp ông tranh giành tài sản à? Có phải ông không chờ được, muốn lật đổ địa vị của lão già đó không? Ha ha..” Sở Vũ Hiên lạnh lùng cắt ngang lời của ông ta: “Ông đừng quên rằng tôi chỉ là một đứa con riêng, không có tư. cách đó, tôi cũng không có hứng!”

Đầu dây bên kia lại im lặng một lát, một lúc lâu sau, Sở Trì Khanh đột nhiên nói: “Đừng tưởng rắng cha không biết thật ra những năm nay con vẫn luôn điều tra chuyện đó.”

Con ngươi của Sở Vũ Hiên đột nhiên co rút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, trầm giọng nói: “Ông còn biết điều gì nữa?”

“Ha ha... nhóc con, dù sao thì cha cũng là cha của con, con ẩn nấp mười năm, có thể lửa được người khác, còn có thể lừa được cha sao? Đúng rồi, cha vừa xem tin tức rồi, cô vợ nhỏ của con hình như muốn chạy với người đàn ông khác thì phải? Con trai à, những tình yêu lãng mạn nhảm nhí đó chẳng qua là thứ mà những người ở tầng lớp thấp nhất theo đuổi khi rảnh rỗi thôi. Con ấy à, không nên phạm phải sai lầm cấp thấp này. Trên đời này không có người phụ nữ nào không thể dùng tiền để năm dưới háng mình... Cha đã chuẩn bị cho con một món quà lớn, người phụ nữ đẹp nhất Giang Thành, con muốn không? Chỉ cần con trở về là kết hôn ngay lập tức!”

Dường như Sở Vũ Hiên không có hứng thú với người phụ nữ đẹp nhất Giang Thành, anh chỉ chế giễu: “Người ở tầng lớp thấp nhất ư? Ha ha... Sở Trì Khanh, xét từ phương diện nào đó, ông thậm chí còn không được coi là con người.”

“Măng chửi vài câu là được rồi! Cũng phải để lại cho cha chút mặt mũi chứ? Đồ cục súc... Cơ hội chỉ có một lần thôi đấy, cho con suy nghĩ trong vòng một tuần, à, để cha nhắc nhở con một chút, nhà họ Sở có một doanh nghiệp lớn và mối quan hệ rộng khắp, điều này có lẽ sẽ giúp ích cho chuyện con muốn điều tra... Không phải cha muốn đả kích con, với chút bản lĩnh bây giờ của con thì cả đời này con cũng không thể điều tra được đâu.”


Sở Vũ Hiên im lặng, sau khi suy nghĩ một lúc, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Trì Khanh, ông không muốn điều tra chuyện năm đó sao? Có đôi khi... Tôi thật sự muốn mổ lồng ngực của ông ra, để xem thử rốt cuộc ông có trái tim không!”

Sở Trì Khanh cười nhạt, giọng điệu có chút tàn nhẫn: “Đừng quên, thời gian một tuần, hết thời gian không chờ.”

Sau đó, điện thoại bị cúp.

Sở Vũ Hiên tức giận ném điện thoại xuống mặt đất, đôi mắt đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia ươn ướt.

Người đàn ông mập mạp nhìn chiếc điện thoại vỡ tan tành, muốn nói một câu: “Anh tức giận sao lại đập điện thoại của tôi hả, chết tiệt!”

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của Sở Vũ Hiên, dù sao anh cũng là cậu chủ nhà mình, nên chỉ đành bấm bụng chịu, tiếp tục dập đầu.

Ở bên khác, trong biệt thự của Cao Ninh, Hạ Trúc đang ngồi trên ghế sô pha gọt vỏ táo, còn Cao Ninh thì dẫn mẹ của Hạ Trúc đi tham quan tầng trên tầng dưới.

“Bác gái, đây là nhà mới ba tháng trước cha của cháu mua cho cháu, định để cháu dùng khi kết hôn, nếu bác không chê thì hôm nay có thể dọn đến đây ở.”

“Chao ôi, như vậy sao được chứ!” Người phụ nữ giả bộ từ chối, mặt mày lộ vẻ đã chấp nhận Cao Ninh.

Cũng đúng thôi, Cao Ninh vốn không tầm thường, dáng người cao gầy, quan trọng là gia cảnh giàu có, cha mẹ đều là người làm ăn có máu mặt, điều này khiến cho cha mẹ vợ khắp. thế giới đến xem cũng cảm thấy hài lòng.


Cao Ninh cười nói: “Bác gái, bác và cha mẹ của cháu cũng được coi là người quen cũ, hơn nữa cháu và Tiểu Trúc đã tâm đầu ý hợp từ lâu, bác chuyển đến đây là lẽ hiển nhiên.”

Mẹ Hạ thoải mái cười sẵng sặc, bước từng bước nhỏ đi đến trước mặt Hạ Trúc, nói ạ Trúc, con mau gọi điện thoại cho đồ vô dụng đó đi, bảo cậu ta đến đây, hôm nay hai đứa sẽ làm giấy chứng nhận ly hôn! Lúc đầu mẹ đã không đồng ý con ở bên cạnh cậu ta, nhưng mẹ cũng không biết con bị cậu ta cho uống bùa mê thuốc lú gì, bị ma quỷ ám... Cứ nói cậu ta biết chăm sóc người khác, vừa dịu dàng vừa chu đáo...”

Nói đến đây, dường như bà ta nhận ra mình đã nói sai nên kịp thời ngậm miệng.

Sau khi lúng túng một lúc, bà ta lại nhìn Cao Ninh: “Ninh à, cháu yên tâm, Hạ Trúc chưa xảy ra chuyện gì với đồ vô dụng đó, bác lấy nhân cách của bác ra bảo đảm!”

“Mẹ!” Hạ Trúc nhíu mày, không vui nói: “Mẹ nói gì vậy hả?"

Có lẽ ngay cả cô ta cũng không biết tại sao ban đầu lại ở bên cạnh Sở Vũ Hiền.

Phụ nữ thường sẽ có hai sự lựa chọn, một loại là cố gắng lao tới bên cạnh người mình thích, một loại là thỏa hiệp chọn người yêu mình.

Hạ Trúc có tính cách cương quyết, đương nhiên sẽ chọn loại thứ nhất, nhưng lựa chọn thứ nhất khiến cô ta tan nát cõi

lòng, lẫn không cam lòng.

Vì vậy, cô ta lại thỏa hiệp chọn loại thứ hai.

Nhưng hiện giờ, sự lựa chọn thứ nhất của cô ta đã trở về, sự hiểu lầm ba năm trước bỏ rơi cô ta cũng đã được giải đáp, còn người yêu đơn phương cô ta sâu đậm đã định trước rằng sẽ thua.

“Này, ăn táo đi” Hạ Trúc đứng dậy, đưa quả táo đã gọt vỏ cho Cao Ninh, ánh mắt đượm nước xuân.


Nói thật, khuôn mặt, dáng người, khí chất của Hạ Trúc đều là đỉnh cao, nếu ném vào hoàng cung cổ đại, đủ để hại nước hại dân.

Mấy năm trước, một số con cháu già giàu cực kỳ nhàm chán ở Giang Thành đã dành thời gian nghiên cứu và tạo ra một bảng son. Bảng xếp hạng được cập nhật hàng quý, hầu như quanh năm Hạ Trúc đều đứng trong top ba, nhưng hiện tại cô ta đã hai mươi tám tuổi, nếu không có chuyện gì xảy ra, chắc chăn sẽ rớt khỏi top ba bảng xếp hạng năm nay.

Thứ nhân gian không giữ lại được nhất, dung nhan trong kính tựa hoa héo tàn(*).

Nhắc đến bảng son, không thể không nhắc đến người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Thành, người đã vững vàng đứng đầu danh sách trong những năm gần đây, cô đã có mặt trong danh sách khi còn là sinh viên năm nhất, đã bảy năm trôi qua và vị trí của cô vẫn không bị rung chuyển.

Có không ít con cháu quyền quý ham mê nữ sắc, dùng mọi thủ đoạn để chiếm cô làm của riêng. Tuy nhiên, đại mỹ nhân này lại có tính tình lạnh lùng và gia cảnh giàu có, hiện giờ hai mươi lắm tuổi nhưng chưa từng bị người khác động vào.

Cao Ninh nhận lấy quả táo Hạ Trúc đưa tới và cắn một miếng: “Ngọt thật đấy.”

Hai người đứng mặt đối mặt, gần như chạm vào nhau, nhìn từ xa, họ cũng được coi như một cặp trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Nhìn thấy sự mập mờ giữa hai người họ, mẹ Hạ sáng suốt, mím môi nói: “Hạ Trúc, con nói chuyện với Cao Ninh đi, mẹ đi làm vài món ăn, hôm nay chúng ta cũng coi như là ăn một bữa cơm đoàn viên, cứ coi như chúc mừng Cao Ninh tái sinh, đồng thời cũng chúc mừng hai đứa quay lại với nhaul”

Mẹ Hạ đi vào phòng bếp, Cao Ninh bèn thuận theo tự nhiên ôm lấy Hạ Trúc, cúi người xuống định hôn cô ta.

Ma xui quỷ khiến, Hạ Trúc lại nghiêng mặt tránh né, ngượng ngùng nói: “Anh Ninh, em và Vũ Hiên vẫn chưa ly hôn, ấy... Không tốt lắm.”

Ánh mắt của Cao Ninh lóe lên sự u ám, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ rộng lượng: “Được, anh nghe lời em, Tiểu Trúc Tử, em hẹn anh ta ra nhân lúc còn sớm đi, anh thật sự nóng lòng muốn cưới em”

Hạ Trúc nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng...”

Bình Luận (0)
Comment