Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 32

Sở Vũ Hiên dừng chân, thở hổn hển, hơi hất căm lên: "Nói!"

Con... Mấy năm con ở nước ngoài, đã... đã trải qua những gì?”

Sở Trì Khanh đi thẳng vào vấn đề, ngừng một lúc lại nói thêm: "Cha đã phái rất nhiều người tìm hiểu tin tức của con nhưng đều không thu hoạch được gì. Con trai, cha chỉ muốn biết... Muốn biết con đã gặp phải chuyện gì mà thôi.”

Sở Vũ Hiên không chớp mắt nhìn chăm chăm vào mắt cha, không thấy có chút dối trá gì, anh im lặng một lúc lâu rồi cười yếu ớt nói: "Chuyện trong xã hội, bớt hỏi.”

Sở Trì Khanh:....

"Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, trong bảy năm đó tôi không hề chịu thiệt thòi gì, ông không cần phải cảm thấy áy náy gì cả." Sở Vũ Hiên nóng nảy nói: "Nhưng tôi cảnh cáo ông, từ nay về sau, ông mà còn dám điều tra tôi nữa thì không xong với tôi đâu!"

“Được được được... Từ nay về sau cha sẽ không quan tâm đến chuyện của con, được không?” Sở Trì Khanh thở phào nhẹ nhõm, thuận thế ngồi xuống sô pha: "Cha rất tò mò, sao con lại phát hiện cha lắp thiết bị theo dõi con thế? Đừng nói với cha là không may bị đụng xe nên mới phát hiện đấy”

Sở Vũ Hiên cười như không cười nói: "Ông đoán xem?”


Sở Trì Khanh bĩu môi, xem ra mình đã đánh giá thấp lòng đề phòng của con trai rồi.

Bình tĩnh lại một lúc, ông ta mới hỏi: "Cha nói này Vũ Hiên, con cứ không tin cha như vậy sao? Dù sao cha cũng là cha của con, đề phòng cha làm gì?”

Sở Vũ Hiên lấy bao thuốc lá ra, anh cản một điếu vào khóe miệng, thản nhiên nói: "Đứa con hoang này đáng giá bao nhiêu?"

“Haiz..” Sở Trì Khanh thở dài nói: "Con trai, cha cam đoan với con, chuyện đó không liên quan gì đến cha. Còn nữa, cha bảo con quay về Sở Môn là thật sự tính toán cho tương lai của con, chứ không phải vì cha tranh giành gia sản, hiểu không?”

“Tôi không nghi ngờ ông, đừng không đánh mà tự khai như thế” Sở Vũ Hiên thản nhiên nói.

“Không nghi ngờ cha?” Sở Trì Khanh mỉm cười khó hiểu, trong mắt hiện lên một chút xảo trá, đột nhiên hét lên: “Lão Tam!”

Vệ sĩ mập mạp ở ban công đang ở trạng thái tinh thần căng thẳng, theo bản năng lên tiếng: "Ail”

Sở Vũ Hiên:...

Vẻ mặt của vệ sĩ mập mạp chợt cứng đờ khi nhận ra mình đã bị lộ, đôi mắt tràn ngập trí tuệ trừng to, đầu óc bối rối một lúc, đột nhiên nảy ra ý tưởng, tiếp theo tiếng "Ai" thì anh ta ngâm nga một khúc hát: "Ai! Kudai, Amu, Kaojiang Aji, Malayo..." (Bài hát chủ đề của phim lời hồi đáp 1988, Em đừng lo lắng")”

Trong lòng Tiểu Thanh: Anh ta đang nhớ tới chuyện đau lòng gì thế?

Hai cha con Sở Môn bị động tác của tên mập mạp làm cho câm nín...

“Được rồi được rồi, gào khóc thảm thiết cái gì...” Sở Trì Khanh trừng mắt nhìn anh ta, sau đó quay sang nhìn về phía Sở Vũ Hiên: “Con trai, sao con không giải thích cho cha đi? Ha ha... người anh em này của con cái gì cũng ổn, chỉ là đầu óc. không sáng suốt lắm, theo cha chưa đến nửa tháng đã bị cha nhìn ra manh mối, sau khi kiểm tra, hóa ra là Lão Tam trong mấy anh em của con, ái chà... Nói thật, cha cũng rất vui mừng, con có thể phái một tên ngu ngốc như vậy đến theo dõi cha, chứng tỏ con vẫn rất tin tưởng cha, đúng không?"

Sở Vũ Hiên bĩu môi, nhìn về phía khuôn mặt xấu hổ của Lão Tam, tức giận nói: "Đây là lời cậu nói với tôi, đảm bảo. không để lộ bất kỳ dấu vết nào đấy à?"

Lão Tam cúi đầu, lầm bầm nói: "Cái này không trách tôi được, chủ tịch... quá thông minh”


“Thông minh cái rằm!” Sở Vũ Hiên nói: “Ném di động của cậu đi, ngày mai tôi mua cho cậu một cái khác.”

Anh cũng không khó đoán được, Sở Trì Khanh nhất định đã tìm người hack điện thoại của Lão Tam, bằng không, làm sao có thể biết anh ta là người thứ ba trong số anh em của. anh chứ?

"Đúng vậy, con trai cha thật thông minh!" Sở Trì Khanh cười nói: "Hay là tiện thể con nói cho cha biết mấy người khác đi? Ngày hôm nay đi cùng con là một tên nước ngoài, là lão. mấy? Còn nữa, bên cạnh những người khác của Sở Môn, có phải cũng có người của con đúng không?”

Sở Vũ Hiên dập tàn thuốc vào gạt tàn, nói: "Tôi nói rồi, chuyện trong xã hội ông đừng có hỏi. Tóm lại, ông tranh giành gia sản của ông, tôi điều tra sự thật của tôi, có thể giúp được gì thì giúp đỡ lẫn nhau một tay, lợi dụng nhau, OK không?”

“Được!” Sở Trì Khanh vui vẻ nói: “Nhưng mà, nói một ngàn lời hay mười ngàn lời thì cha thật sự tranh gia sản vì con thôi.”

Sở Vũ Hiên lười cãi lại, sau khi nói một câu "Đừng động đến nhà họ Cao", anh ngoắc tay về phía tên mập mạp rồi đứng dậy đi ra ngoài: "Thân phận năm vùng đã bị bại lộ mà cậu còn dám ở lại đây à? Không sợ ông ta ăn thịt cậu sao? Đi theo tôi đi, tôi đã mua một tòa biệt thự, sau này sẽ không sống ở đây. nữa”

Tên mập mạp vội vàng đi theo, lúc đi ngang qua sô pha, anh ta nhìn về phía Sở Trì Khanh, cười ha ha nói: "Chủ tịch, tôi... đi đây! À... Tiền lương tháng này, còn có tiền thưởng cuối năm... Ngài... Cũng không thể thiếu của tôi đâu đấy? Ha hai”

Sở Vũ Hiên:.....

Sở Trì Khanh cười như không cười: "Hay là tôi lại cho cậu thêm chút tiền thuốc men nữa nhé?”

Tên mập mạp liên tục khoát tay, nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh Sở Vũ Hiên.


Tiểu Thanh đứng ở ban công nhìn Sở Vũ Hiên đã đi tới cửa ra vào, trong mắt đột nhiên có chút thất vọng.

Cô ấy nghe được rất rõ ràng, sau này cậu chủ nhà mình sẽ không ở trong sơn trang nữa.

Một cảm giác bị bỏ rơi tự nhiên hiện lên, khiến cô ấy không khỏi im lặng cúi đầu.

Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên nghe được Sở Vũ Hiên gọi †ên của mình: "Tiểu Thanh!”

“Hả?” Cô gái ngây ngô rụt rè ngước mắt lên.

“Thất thần làm gì nữa? Đi thôi!" Sở Vũ Hiên nghiêng đầu.

Tâm trạng của Tiểu Thanh giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, trong nháy mắt từ đáy cốc tăng vọt đến phía chân trời, cô ấy vui mừng gật đầu: "Vâng, cậu chủ!”

"Đừng phiền phức như vậy, ngày mai cậu chủ sẽ dẫn cô đi dạo trung tâm thương mại, thiếu cái gì thì mua cái đó!"

Bình Luận (0)
Comment