Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 47

"Mợ chủ, cô đã dậy rồi sao?"

Ông quản gia đứng ở bên cạnh sô pha nhìn về phía cầu thang, mặt không chút thay đổi nói.

Triệu Nhã Nam chợt run lên, kiên trì đi về phía phòng khách, mỗi bước đi nặng trïu nhưng lại thong thả.

Sau khi đi đến trước mặt của Sở Tiếu Thiên thì cô nhát gan cúi đầu, chào ông ta: "Ông nội..."

Sở Tiếu Thiên chẳng thèm liếc mắt nhìn cô dù chỉ một cái, vô cùng bình tĩnh cầm lấy tách trà trên bàn, nhấp một ngụm.

Ý tứ vô cùng rõ ràng, ông ta không chấp nhận Triệu Nhã Nam.

Triệu Nhã Nam xấu hổ đứng tại chỗ, đi cũng không được. mà không đi cũng không được.

Sau một lúc lâu, ông cụ chống gậy đứng lên, đi ra phía sau Sở Trì Khanh, tức giận nói: "Đã hơn 50 rồi mà mỗi ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa! Bốn đứa con mà chẳng có đứa nào nên người cả! Anh làm cha như vậy mà được hả?"


Nói xong, ông ta đánh mạnh cây gậy vào sau lưng của Sở Trì Khanh hai cái.

Hai tay của Sở Trì Khanh chống xuống mặt đất, giọng điệu. buồn bã nói: "Cha, con biết sai

Cảnh tượng này khiến cho Triệu Nhã Nam nhìn đến ngây người, đồng thời còn nảy sinh sự đồng cảm với Sở Trì Khanh.

Con của ông ta không tôn trọng ông ta thì thôi đi, ông cha già một đống tuổi rồi mà còn đánh ông ta... Ôi!

Ông cụ tiến về phía trước hai bước, đứng ở sau lưng Sở Vũ Hiên, giọng điệu hơi châm chọc: "Anh đang bắt chước cha anh sao? Hả? Anh cũng gần 30 tuổi rồi, ngoài việc tiêu tiền ra thì anh còn biết làm gì nữa đây? Lế ra tôi không nên chấp nhận cho anh bước vào Sở Môn một lần nữa! Đồ vô dụng!"

Sở Vũ Hiên bị đánh hai gậy, cơ thể vẫn bất động như trước. Ngay lúc ông cụ định tha cho anh thì anh lại nở nụ cười một cách khó hiểu, bỉ ổi nói: “Không có sức!”

Triệu Nhã Nam:....

“Tên khốn này!” Ông cụ cầm gậy đánh mạnh bảy tám cái, cô bé loli ở bên cạnh sợ tới mức rụt cổ lại, nhằm mắt thật chặt, toàn thân run rẩy.

"Ông cụ." Sở Vũ Hiên vẫn quỳ nghiêm chỉnh như trước, tà ác cười nói: "Ông cũng già rồi, đánh mười gậy cũng không đau bằng một gậy mà ông đánh tôi khi còn nhỏ."

"Vẫn ghi hận sao?" Giọng điệu của ông cụ lạnh lẽo hơn: "Vẫn mong chờ tôi chết sao?”

Sở Trì Khanh nhìn về phía con trai của ông ta: "Vũ Hiên, đừng làm ông nội con tức giận nữa..."

Sở Vũ Hiên nhếch miệng: "Sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, tôi mong chờ hay không thì có ích lợi gì chứ?"

Lần thứ hai Triệu Nhã Nam bị công kích một cách mạnh If5...

Ông quản gia lững thững đi tới trước, đứng bên cạnh Sở Vũ Hiên, tức giận nói: "Cậu chủ, cậu vẫn nên được dạy dỗ lại một chút."


Vừa nói xong, ông ta xoay cánh tay, tát mạnh một cái. "Bụp!"

Sở Vũ Hiên bị đánh, nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt u ám trợn to nhìn ông quản gia, đầu lưỡi liếm khóe môi, liếm được một búng máu thì nhổ xuống mặt đất.

"Người như anh mà cũng dám tranh gia sản hả? Ha ha... So với anh chị của anh, tên phế vật như anh còn kém nhiều lắm! Khụ khụ... Tôi nói cho anh biết, sau này đừng ra ngoài làm xấu mặt tôi nữa, hủy hoại thanh danh Sở Môn của tôi!" Sở Tiếu Thiên mắng một câu rồi đi đến trước mặt cô bé loli, nói: "Sở Ly, đưa bàn tay ral"

Cô bé búp bê kia bật khóc, oan ức nói: "Ông nội... Cháu không dám... bỏ sâu vào ấm trà của ông nội nữa đâu, You have my wordl"

Ông cụ vừa tức giận vừa bưồn cười, cầm bàn tay nhỏ bé của cô bé, cười nói: "Đi thôi, đi chơi cờ với ông nội! Ha ha... bé con, sau này đừng chơi với sâu nữa, nó sẽ cắn cháu đó, có nghe không?”

"Ông nội, ông bế cháu đi... Hu hu...” Hai mắt cô bé đẫm nước mắt, tay kia nảm lấy cái nhẫn ngọc bích trị giá cả triệu trên ngón tay cái của Sở Tiếu Thiên, bĩu môi nói: "Cháu thích món đồ chơi này..."

Ông cụ không chút do dự, tháo xuống đặt trong lòng bàn tay của cháu gái, yêu chiều nói: "Ông nội không bế được, ngoan... Ôi, đến đây, đừng khóc đừng khóc, ông nội ôm một cái nào!"

Quả nhiên đàn ông trên đời này không thể tránh khỏi kiếp nạn áo bông nhỏ.

Sở Vũ Hiên nhìn bóng dáng tập tễnh của ông cụ, lập tức ánh mắt hơi phức tạp.

Chờ đến khi ông cụ ra khỏi cửa thì anh mới dám đứng dậy.


Triệu Nhã Nam cũng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi đỡ lấy Sở Trì Khanh.

"Ôi chao, Nam Nam, hôm nay đã để con chê cười rồi” Vì quỳ lâu nên hai chân của Sở Trì Khanh bủn rủn, nhẹ nhàng lấy tay đỡ gối.

Triệu Nhã Nam không biết nên nói tiếp như thế nào nên cô không trả lời.

"Con trai, mặt con có sao không? Quản gia Vương kia xuống tay không biết nặng nhẹ gì cải"

Sở Vũ Hiên liếm khóe môi, ánh mắt sáng ngời, cũng không đáp lại.

Một lúc sau, anh liếc nhìn Triệu Nhã Nam, cười như không cười: “Đi thôi?”

Triệu Nhã Nam gật đầu và chào tạm biệt Sở Trì Khanh.

Sau khi lên xe, hai người đều không nói gì cả.

Bình Luận (0)
Comment