*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương 26:
Anh Tần sẽ không kết hôn với phụ nữ
Hôm nay không có lịch quay, nhưng vì có cảnh của Tần Vị Ký nên tôi muốn đi xem.
Trước kia mỗi khi anh Tần đóng phim, tôi chưa bao giờ đến thăm tổ, thà dành cả ngày chơi game ở nhà còn hơn là đi xem anh đóng phim.
Con người phải đến lúc mất đi mới nghĩ đến việc bù đắp, tiếc là đã dư thừa.
Tôi vừa vào trường phim, phó đạo diễn đã đi đến "Anh Tạ, anh đến đúng lúc lắm, anh Tần và đạo diễn Chu đang cãi nhau."
"Có chuyện gì vậy?"
"Đạo diễn Chu chuẩn bị bấm máy, nhưng anh Tần đột nhiên có việc phải đi, đạo diễn Chu không cho anh ấy đi."
Tôi gật đầu, nhanh chóng đi vào.
Vừa vào trong đã thấy Chu Không hai tay chống hông, "Cậu không nói cho tôi biết là việc gì thì đừng có đi. Tạ Dao Ngâm gây chuyện tôi còn chưa nói, giờ lại đến cậu. Hai người các cậu muốn chống đối tôi hả?!"
Tần Vị Ký dựa vào bàn, vẻ mặt không vui, "Thầy đồng ý hay không tôi vẫn phải đi."
Chu Không tức đến nghiến răng, "Cậu bị lây Tạ Dao Ngâm rồi sao? Giở trò với tôi cũng vô dụng, nếu hôm nay cậu đi, tôi sẽ sắp xếp cho Tạ Dao Ngâm lịch quay suốt đêm."
Tôi mím môi, đúng là ngồi không cũng phải đội nồi.
"Thầy đừng vô lý được không?"
Chu Không đứng đối diện anh, "Tôi nói được làm được, đằng nào cũng không vừa mắt thằng nhóc thối kia."
"Vậy thầy sắp xếp đi, tốt nhất là kéo dài mấy ngày mấy đêm luôn, để xem em ấy chết rồi thầy tìm ai diễn An Đường."
"Cậu..."
Tôi khẽ hắng giọng hai tiếng, nhắc nhở hai người bọn họ tôi cũng đang ở đây.
"Cậu khụ cái gì mà khụ! Đừng có đến gây thêm họa nữa, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!" Chu Không vừa thấy tôi liền mắng.
Tôi vẫn luôn muốn hỏi Chu Không, hàng ngày ăn gì mà cổ họng tốt như vậy.
"Đạo diễn Chu, để anh Tần đi đi, hôm nay tôi diễn trước cho."
"Bối cảnh đều đã dựng xong! Hôm nay nhất định phải quay!"
Tần Vị Ký bất đắc dĩ nhìn Chu Không, "Mẹ tôi không khỏe, ba và Nam Tuyền đều không ở Bắc Kinh, tôi đưa bà đến bệnh viện."
Chu Không khựng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, "Tiến độ bên này không thể đẩy thêm nữa, nếu hôm nay không quay sẽ tổn thất lớn, cậu tự xem xét."
Tôi suy nghĩ một lúc, đi về phía Tần Vị Ký, "Anh Tần, để em đi cho."
Tần Vị Ký nhìn tôi không nói gì.
"Hoặc là anh bảo Tiểu Tề đi?"
"Em đi đi, cũng lâu rồi mẹ chưa gặp em." Tần Vị Ký mím môi, "Kiểm tra xong em đưa bà đi ăn cơm, sau đó đưa bà về nhà an toàn."
Tôi ngẩn ra, thật lòng mà nói, vào lúc gượng gạo này tôi không muốn gặp mẹ của Tần Vị Ký.
"Được, anh yên tâm."
Tần Vị Ký lại nói thêm, "Em cũng chú ý an toàn."
"Vâng."
Đọc truyện tại cakhochuangot.wordpress.com hoặc truyenwk.com @caphoinang để ủng hộ editor nhé ('▽'ʃ♡ƪ)
Tần Vị Ký nói tôi gọi tắc-xi, nhưng tôi không nghe, mượn xe của Chu Không để vào thành phố.
Dù thế nào cũng không thể để mẹ anh ngồi tắc-xi.
Tôi mất tập trung nhưng cũng về nhà cũ an toàn.
Lúc mẹ của Tần Vị Ký đi ra, tôi đang dựa lên cửa sổ xe suy nghĩ linh tinh. Tôi chỉ chớp mắt nhìn bà từ xa đi tới, không thể hiểu rõ tâm trạng mình.
Còn trẻ tôi đã không cha không mẹ, những tưởng rằng sau khi kết hôn với Tần Vị Ký, ba mẹ anh sẽ là ba mẹ tôi, như vậy tôi sẽ không còn cô đơn trên cuộc đời này nữa.
Đáng tiếc, họ chưa bao giờ đối xử với tôi như người thân, tôi cũng không cảm nhận được tình cảm ba mẹ từ họ.
Tình cảm lạnh nhạt, có thể tưởng tượng được.
Một giọng nói ôn hòa truyền đến, "Tiểu Tạ, đã lâu không gặp."
Tôi giật mình, nhanh chóng xuống xe mở cửa xe cho bà, "Dì chờ cháu lâu không ạ?"
Khí chất người nhà Tần Vị Ký giống nhau như đúc, thanh cao đến xa cách.
"Làm phiền cậu lái xe đường xa đến."
Tôi đóng cửa sổ, lái xe đến bệnh viện, mẹ Tần khách sáo đến mức tôi cảm thấy mình giống như trợ lý của Tần Vị Ký, "Dì không cần khách sáo đâu ạ."
"Tiểu Tạ, cậu ở Anh thế nào?"
Tôi sửng sốt một hồi, cũng phải, tin tức trong nước về việc tôi sống ở Anh cũng rầm rộ một hồi, bà biết cũng là chuyện bình thường, "Không tệ lắm ạ, cháu khá vui."
"Vậy thì tốt." Bà gật đầu, vẻ mặt hơi đắn đo, "Một mình cậu phải sống cho tốt."
Tôi không đáp lại, sợ nói nhiều làm ảnh hưởng tâm trạng bà, vì thế chỉ tập trung lái xe.
Tôi tìm kiếm bệnh viện gần đây, đúng là trùng hợp, tôi thường đến nơi này.
"Dì không khỏe chỗ nào ạ?"
"Bệnh cũ, đau đầu thôi."
Tôi gật đầu, "Cháu có quen một vị bác sĩ, dì làm kiểm tra sẽ không phải đợi lâu."
"Vậy thì phiền cậu."
Đọc truyện tại cakhochuangot.wordpress.com hoặc truyenwk.com @caphoinang để ủng hộ editor nhé ('▽'ʃ♡ƪ)
Bác sĩ Lý là bác sĩ điều trị chính cho mẹ tôi khi bà còn nằm viện.
Bác sĩ Lý dẫn chúng tôi đến khoa nội thần kinh, chào hỏi bác sĩ đang làm việc trong phòng khám một câu rồi đi trước.
Mẹ Tần dừng lại, nhìn tôi, "Tiểu Tạ, cậu chờ ở ngoài đi, tôi tự đi xem là được. Có vấn đề gì tôi sẽ gọi cho Vị Ký."
Bàn tay đưa ra định đỡ bà cứng ngắc giữa không trung, tôi cười xuề xòa sau đó thu tay về, "Vậy cháu chờ ở ngoài này."
Tôi ngồi trên băng ghế dài ở hành lang, ánh đèn trải dài vô tận, phía cuối hành lang là một màu đen kịt.
Tôi nhớ lại ngày mẹ tôi bị bệnh, tôi thường ngồi trên ghế ngoài hành lang như thế này, cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, mỗi giây mỗi phút như cả năm trời.
Khi đó bác sĩ Lý chính là người khuyên bảo tôi, một lần khuyên đến hai, ba năm. Trong lòng tôi bác ấy là một vị trưởng bối đáng kính.
Năm mẹ tôi mất, tôi đã gây dựng được tên tuổi trong giới, công việc trở nên bận rộn, ngày nào cũng lao đầu vào đoàn phim.
Vừa có thời gian là tôi lại đến bệnh viện, sau khi thăm mẹ, tôi thẫn thờ ngồi trong hành lang bệnh viện mấy tiếng liền không làm gì.
Bác sĩ Lý sợ tôi trầm cảm, thường ngồi xuống trò chuyện với tôi.
"Bác thấy cháu đóng phim trên TV, lúc cho mẹ cháu xem bà ấy cười đến đỏ mặt."
Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống, nhìn thấy tôi trên TV vừa tự hào vừa xấu hổ. Lúc những bệnh nhân khác trong phòng khen tôi, bà đều nói, "Giỏi giang gì chứ, thằng nhóc trong nhà đóng phim thôi, còn học hành vẫn là quan trọng nhất."
"Ôi giời ơi, nhờ có mẹ mà con mới được như thế đấy. Thằng bé trên mạng hot lắm, có con trai như thế không phải rất hạnh phúc sao."
Mẹ tôi đều sẽ nhìn tôi, "Cho dù nó không có tương lai, không thành công, tôi cũng hãnh diện vì nó."
Tôi dựa vào ghế, khe khẽ cười.
Mẹ nào mà chả nói vậy. Nếu tôi ngày nào cũng ăn không ngồi rồi ở nhà, mẹ đã sớm đá tôi ra khỏi nhà ấy chứ, hãnh diện gì đâu.
Đáng tiếc, mẹ đi mất rồi.
Nếu không lúc tôi và anh Tần ly hôn, mẹ sẽ đến tát tôi một cái, mắng tôi dám coi hôn nhân và mạng sống như trò đùa.
Tôi thở dài, mẹ yêu tôi như thế chắc cũng không nỡ đánh tôi đâu.
"Tiểu Tạ, cậu làm sao thế?"
Tôi quay người lại, không biết mẹ Tần đi ra từ bao giờ, tôi vội thu lại suy nghĩ và tâm tình, "Không sao ạ, dì kiểm tra thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, tôi đã lên lịch chụp cộng hưởng từ, tuần sau Vị Ký về đưa tôi đi."
Tôi đứng lên gật đầu, "Cháu đưa dì đi ăn cơm."
"Tiểu Tạ, không cần ăn cơm." Mẹ Tần dừng một chút, "Nhưng có vài lời muốn nói với cậu."
Tôi dừng bước chân, "Dì nói đi ạ."
"Cậu cũng biết tôi và ba Vị Ký không chấp nhận cậu."
Tôi không nghĩ bà sẽ nói thẳng đến như vậy.
"Nhưng từ trước đến nay, chúng tôi chưa bao giờ quyết định thay Vị Ký, mọi chuyện đều do nó lựa chọn. Cậu đừng nghĩ nó chuyện gì cũng có thể xử lý ổn thỏa. Thật ra nó cũng chỉ là một đứa trẻ, so với cậu chỉ lớn hơn hai tuổi, gặp chuyện lớn cũng sẽ kích động, hoảng sợ."
Mẹ Tần đi nhanh hơn tôi, tôi thả chậm bước chân đi sau bà.
"Khi nó muốn kết hôn với cậu, chúng tôi không ngăn cản. Cuộc đời của mỗi người phải do chính mình chịu trách nhiệm."
"Hai đứa muốn ở bên nhau cả đời, tôi và ba nó sớm muộn cũng chấp nhận cậu. Chúng tôi không phải những người cổ hủ lỗi thời."
"Vị Ký nói tin tức trên mạng đều là lừa đảo, hai đứa chia tay không phải do cậu nɠɵạı ŧìиɧ. Nhưng tôi cảm thấy không quan trọng,... hai đứa ly hôn là không có duyên phận."
"Mặc dù hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, tôi vẫn mong một ngày Vị Ký sẽ có một đứa con trai, hy vọng nó sẽ kết hôn với phụ nữ. Không có con cái hôn nhân sẽ rất dễ đổ vỡ, cậu chẳng lẽ không biết sao? Cho nên Tiểu Tạ, nếu không có duyên phận, chi bằng hai đứa buông tha lẫn nhau đi?"
Tôi dừng bước, lẳng lặng nhìn người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, thông thạo thơ văn trước mắt, bật cười tự giễu, "Anh Tần sẽ không kết hôn với phụ nữ."
Bà ngẩn người.
Tôi nhẹ nhàng nói, "Cháu tưởng rằng các nhà văn đều theo chủ nghĩa tình cảm lãng mạn. Cháu đã nghĩ hai người không chấp nhận cháu vì học vấn, hóa ra lại là vì giới tính."
Lần duy nhất tôi hối hận năm đó không học đại học là sau khi gặp mặt ba mẹ Tần Vị Ký.
Khi đó, tôi thậm chí còn không quay phim nữa, vô số lần muốn rút khỏi giới giải trí.
Tôi nghĩ trước mặt họ tôi là một kẻ thô tục, anh Tần lại giống như ánh trăng sáng soi rọi cống rãnh.
Ngày nào tôi cũng nháo loạn lên với Tần Vị Ký, tình cảm dần dần bị chèn ép.
Tôi vẫn luôn nghĩ lý do là bởi bản thân tôi không có học thức, không xứng với anh. Hóa ra là vì tôi không thể sinh con.
Rốt cuộc ai mới là kẻ thô tục?
Tôi buồn cười, lắc đầu, "Có lẽ sẽ khiến dì thất vọng. Cháu hiểu anh Tần rất rõ. Dì muốn anh ấy yêu một người để duy trì dòng dõi khác nào ép buộc anh ấy cả đời không kết hôn."
"Nhưng dì yên tâm, cháu sẽ buông tha anh Tần, để anh ấy yêu người khác." Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đút trong túi áo, "Cháu cũng mệt mỏi rồi, không theo đuổi cũng không giữ được một người, đoạn tình cảm mẹ con này của cháu và dì đến đây thôi, dì à."
Mẹ Tần kinh ngạc, định nói gì đó lại thôi.
Hóa ra một người sinh ra dưới ngòi bút hoa mỹ cũng có lúc không nói nên lời.
-------------------------------
20/10, chúc cho mỗi ngày trôi qua thật bình yên