Ly Hôn Rồi, Còn Nháo

Chương 5


Nghe xong những lời tệ bạc của Khâu Dã, Quý Minh Triết cũng không phản đối, chỉ né tránh đụng chạm, bò dậy nói, "Chờ đã.

"
Anh muốn xuống giường đi tìm gel bôi trơn.

Tuy nhiên Khâu Dã đã đưa tay túm lấy eo Quý Minh Triết, ôm người trở lại đè anh dưới thân mình, trực tiếp đút vào.

Quý Minh Triết tái mặt, hít một ngụm khí lạnh vào, có một giây anh nâng cùi chỏ lên, định đánh Khâu Dã, cuối cùng vẫn nhịn lại được, chỉ siết gối, cắn chặt răng yên lặng chịu đựng Khâu Dã thô bạo với mình.

Từ khi sống chung vài năm trước, ngày thường Khâu Dã đã không thích lên giường với anh, đến nỗi chỉ đụng thôi cũng không đụng anh dù chỉ một chút, trừ khi hắn uống nhiều rượu.

Lúc Khâu Dã say làm tình với anh thường mang theo ý hận và mong muốn trả thù, đừng nói hắn chỉ xông ngang đánh thẳng cơn thịnh nộ vô cớ trên người anh, dường như lần nào Quý Minh Triết cũng sẽ bị thương.

Lần này cũng không ngoại lệ.

"Đừng ra bên trong.

" Lúc sắp kết thúc, Quý Minh Triết nghẹn ngào nói, vết thương trên lưng lúc này đã bắt đầu đau nhói lên, anh thật sự không muốn tiêu tốn thêm thời gian vệ sinh nữa.

Nhưng mà cái tên Khâu Dã này đã quen làm trái lời Quý Minh Triết, đó không phải là những gì hắn muốn làm.


Tràn trề sung sướng sau khi phát tiết xong, bấy giờ hắn mới úp sấp lên lưng Quý Minh Triết thở dốc, hỏi ác: "Sợ mang thai à? Anh muốn mang, vậy thì cũng phải hỏi xem tôi có cho phép hay không đã.

"
Quý Minh Triết hơi nghiêng người sang một chút.

Khâu Dã liền lật xuống khỏi người anh nằm lên giường, Quý Minh Triết cau mày đứng dậy rời giường, đầu tiền rút hai tờ khăn ướt ném cho Khâu Dã, sau đó chậm rãi đi vào phòng tắm.

Vết thương sau đầu hình như bị rách ra hơi rỉ máu, mặt Quý Minh Triết không có cảm xúc gì, tìm hộp thuốc tự xử lý cho mình.

Bởi vì đã ngủ cả ngày, nên buổi chụp CT mà bác sĩ yêu cầu anh phải làm cũng không đi, bây giờ triệu chứng đau đầu không hết mà ngược lại còn tệ hơn.

Quý Minh Triết lục được hai viên thuốc giảm đau, uống xong thì tắm vội rồi quay vào phòng.

Khâu Dã đã kéo chăn đắp ngủ rồi, Quý Minh Triết gom quần áo rơi vãi đầy đất lên để sang một bên, sau đó anh nằm xuống, mượn ánh sáng đèn ngủ yếu ớt lẳng lặng nhìn Khâu Dã.

Tối quá, ánh mắt của anh vừa tham lam vừa cố chấp, lại có chút cô đơn không dễ phát hiện ra.

Một lát sau, Quý Minh Triết mới vươn tay sờ lên mặt Khâu Dã một cái, cẩn thận kéo cánh tay của đối phương ra, tiếp đó nhích tới gần, khoát cánh tay Khâu Dã lên lưng anh, trông giống như là người nọ đang ôm anh vậy.

Làm xong xuôi, Quý Minh Triết mới đè nén tất cả nỗi ưu tư cuồn cuộn trong lòng xuống, nhắm mắt lại.


Khâu Dã không biết, thật ra thì lần đầu bọn họ gặp nhau sớm hơn rất nhiều năm so với khoảng thời gian mà hắn vẫn luôn biết, có điều người ấy quên mất rồi, chỉ có anh là còn nhớ thôi.

Lúc tám hay chín tuổi, trí nhớ của Quý Minh Triết đã bắt đầu có hơi mơ hồ, anh chỉ nhớ trực thăng tư nhân mà mẹ và anh ngồi gặp trục trặc, cuối cùng anh chạy thoát thân một mình, đi lạc vào một khu rừng rậm.

Khu rừng đó rất lớn, cũng có nhiều thú dữ qua lại, xoay sở sống sót trong điều kiện khắc nghiệt hai ngày, cơn đói bụng và thiếu nước nghiêm trọng khiến đã cho cậu bé Minh Triết mệt mỏi kiệt sức, lại còn vô tình bị ngã gãy chân.

Quý Minh Triết không thể tiếp tục đi về phía trước nữa, cậu hy vọng mình được sống tiếp, nhưng sợ hãi và tuyệt vọng đã khiến cho cậu bé nhỏ gần như suy sụp.

Cũng chính là vào lúc đó, Khâu Dã đã xuất hiện trước mặt cậu.

Cậu nhóc ấy mặc áo gió, đeo kính râm, vác trên vai một cây súng đồ chơi lặng lẽ chạy đến bên cạnh cậu, sau đó chĩa họng súng về phía cậu, hỏi cậu một câu ngắn học được từ trong phim điện ảnh, "Cậu là gián điệp của nước nào?"
Quý Minh Triết không hiểu lời cậu bé nói, cậu đã vô cùng yếu ớt, chỉ tìm kiếm điều mình khát vọng nhất từ tận đáy lòng, hỏi, "Cậu có nước không?"
Bé trai ngẩn người, nó nhìn chằm Quý Minh Triết tựa như nghiên cứu một hồi, sau đó đặt cái ba lô của mình xuống, lấy một bình nước lớn ra đưa cho Quý Minh Triết, "Cho nè.

"
Quý Minh Triết nào còn sức mở nắp bình, cho nên chỉ đành hút vài hơi bằng cái ống hút mềm ở trên nắp, rốt cuộc cũng có chút tinh thần.

Tiểu Khâu Dã nhìn cậu bé người đầy bùn đất dơ dáy, rồi lại như là vô cùng khát nước, bèn dò hỏi, "Tớ còn đồ ăn nữa, cậu muốn ăn không?"
Quả nhiên người ngồi dưới đất gật đầu một cái.

Khâu Dã lấy một đống quà vặt rồi bánh mì, xoài dẻo ra, Quý Minh Triết ăn như hổ đói hết mấy túi, Khâu Dã giương mắt nhìn nết ăn của cậu, không nhịn được tò mò mà hỏi ra miệng, "Rốt cuộc cậu là con nhà ai thế?"

"Đường Triết.

" Quý Minh Triết nuốt thức ăn, mơ hồ đáp, "Tớ tên Đường Triết.

"
"Tớ tên Khâu Dã, đến đây để thám hiểm!" Khâu Dã lập tức nhiệt tình tự giới thiệu mình.

Chia sẽ đồ ăn thức uống, hai đứa trẻ đồng trang lứa nhanh chóng quen thân, khi Khâu Dã biết Quý Minh Triết đang bị kẹt trong rừng này, nó lập tức vỗ ngực nói, "Tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài, đoàn của mẹ tớ ở gần đây thôi!"
Nhưng chân Quý Minh Triết bị thương rất nặng, đã không thể đi bộ nữa rồi, Khâu Dã liền xung phong nhận việc cõng cậu.

Từ nhỏ Khâu Dã đã rất nhiệt tình vui tươi, dọc đường đi liếng thoắng nói không ngừng, kể về cha mẹ, kể về bạn bè, kể nó được nhận phần thưởng, kể cả chuyện đi thám hiểm! Cứ như vậy cũng chưa đủ, lúc dừng lại nghit ngơi, nó lại lấy điện thoại ra mở hình trong Google Photos cho Quý Minh Triết xem.

Điện thoại là của mẹ Khâu Dã, mặc dù trong núi sâu không có tín hiệu, nhưng Khâu Dã cảm thấy đây chính là công cụ cần thiết cho chuyến thám hiểm, vậy nên đã lén trộm đi.

Trong app chứa rất nhiều hình, cũng có đủ loại hình, có ảnh một mình của Khâu Dã ngày còn bé tí, có ảnh gia đình, còn có rất nhiều ảnh của các loại thực vật không biết tên.

Hai người đi một đoạn ngừng một đoạn, Khâu Dã cõng Quý Minh Triết, lại cứ nói chuyện không ngơi miệng, thế lực nhanh chóng bị hao hụt đi nhiều.

Cuối cùng Khâu Dã chỉ đành tìm một nơi đỡ Quý Minh Triết xuống, sau đó đưa ba lô cho cậu, nói cậu ngồi đây chờ nó đi tìm người cứu viện.

Trong lòng Quý Minh Triết sợ hãi, không muốn để Khâu Dã đi, nhưng Khâu Dã không thể cõng cậu nổi nữa rồi, nó cũng đảm bảo nhất định sẽ đến cứu cậu, vậy nên Quý Minh Triết chỉ có thể đèn nén nỗi sợ lại, nhìn nó chạy đi mất.

Mà đứa nhóc bảo sẽ đi tìm cứu viện kia, đi rồi không quay lại nữa.

Sau đó, anh bị một người đàn ông đến đưa đi, nhưng người đàn ông đó là một tên ác quỷ, cuộc sống của Quý Minh Triết mấy năm về sau đó cũng chỉ còn lại bóng tối mịt mù không thấy được mặt trời.


Mười lăm tuổi, rốt cuộc Quý Minh Triết cũng tìm được cơ hội thoát khỏi người đàn ông đó, anh lang thang khắp nơi, một năm sau, tình cờ vào một ngày nào đó, anh lại gặp được Khâu Dã.

Lúc đó Quý Minh Triết cũng không nhận ra hắn, cậu bé năm nào thay đổi quá nhiều, chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng ngày nhỏ rất mơ hồ thôi, nhưng Quý Minh Triết nhận ra được người đi cùng chính là mẹ của đối phương, anh đã xem qua hình của cô ấy —— người phụ nữ vẫn giống hệt như trong ảnh.

Tinh thần Quý Minh Triết lay động mạnh, anh không kiềm được đuổi theo hai mẹ con, đi theo bọn họ qua quãng trường, qua từng con phố!
Khâu Dã ôm một cái ván trượt, đôi lúc sẽ đặt nó xuống đất rồi giẫm lên nó để "bay", Quý Minh Triết nghe thấy người phụ nữ kia gọi hắn là Tiểu Dã.

Quý Minh Triết đi theo Khâu Dã suốt đoạn đường, đến một nơi vắng người không nhịn được gọi một tiếng tên hắn, sau đó anh thấy chàng trai dừng ván trượt lại, quay đầu quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, có vẻ khó chịu, "Cậu biết tôi?"
Trong nháy mắt khi thừa nhận, trong lòng Quý Minh Triết dâng lên một nỗi khổ sở, môi anh run rẩy, ép tâm trạng đang sôi trào yên tĩnh lại, hỏi, "Cậu tên là Khâu Dã phải không?"
Chàng trai gật đầu, "Ừ, phải.

"
"Vậy cậu có nhớ Đường Triết không?" Quý Minh Triết hỏi.

Khâu Dã mờ mịt chốc lát rồi lắc đầu, "Là ai thế?"
Quý Minh Triết không nói nên lời, kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Khâu Dã đợi một hồi cũng không nhận được câu trả lời, sau đó lại đạp lên ván trượt phi đi mất.

Quý Minh Triết nhìn theo bóng lưng hắn, lúc này anh mới biết rằng lời hứa năm đó đứa nhỏ này nói chẳng qua chỉ là con nít thuận miệng nói rồi nuốt lời mà thôi, đến cả tên anh đối phương còn không nhớ kia mà, thiếu niên mấy năm qua đã không còn khóc nữa, giờ đây nước mắt trong phút chốc rơi xuống, khóc không thể ngừng được.

Anh gọi Khâu Dã, khi Khâu Dã quay đầu lại lần nữa, hai mắt anh vừa ngấn lệ, anh hỏi, "Cậu! Cậu có thể cho tôi một ly nước được không?".

Bình Luận (0)
Comment