Tuy rằng cảm thấy Kỳ Uyên là một nhân vật nguy hiểm nhưng vì hai người đã phát sinh tiếp xúc thân mật nhất. Thời điểm nghĩ đến bộ dáng của anh ta, Trần Mộc thật sự không muốn nghĩ anh ta là một người xấu xí, thay vào đó cô cố chấp mà cho rằng người có được giọng nói dễ nghe thì hình thức bên ngoài cũng không thể nào kém được.
Khi đưa ánh mắt đầu tiên nhìn về phía người đàn ông kia, Trần Mộc liền biết được anh ta nhất định là Kỳ Uyên, diện mạo đó cùng với loại khí tràng (*) đó, nếu đem so với người ngồi bên cạnh phải mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.
(*) Luồng năng lượng tỏa ra xung quanh mỗi người. (Theo Baidu)
Tóc ngắn, đẹp trai, khuôn mặt với đường cong cương nghị, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, đôi môi đẹp có độ dày mỏng vừa phải, rất thích hợp để hôn môi. Thời điểm mân mân môi lại lộ ra một cổ hơi thở cấm dục.
Chỉ với một cái áo sơ mi ôm vòng eo đơn giản lại có thể miêu tả rõ ràng thân hình hoàn mỹ của anh. Bả vai dày rộng, cho dù có bị quần áo bao phủ vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được cánh tay rắn chắc hữu lực cùng với cơ ngực hoàn mỹ.
Anh tùy ý ngồi ở bàn ăn, một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhìn nhìn di động, nghiêng mặt một bên trò chuyện cùng với người bên cạnh. Từ góc độ Trần Mộc đang đứng nhìn sang vừa hay có thể nhìn được yết hầu gợi cảm của anh.
Trần Mộc nuốt nuốt nước miếng, trong nháy mắt, phảng phất như nghe được âm thanh làm cho lòng mình xôn xao dao động kia.
Sống trên đời hai mươi năm phát hiện chính mình thực sự là một con nhan cẩu (*) nha! Ông trời ơi, người đàn ông này thực sự là quá hoàn mỹ! Quả thực chính là nam thần của nam thần, chẳng có chút nào giống như đại ma vương giết người không chớp mắt.
(*) Nhan cẩu ý chỉ một người rất để tâm đến hình thức bề ngoài của người khác. Nhan cẩu là người thích trai đẹp, gái đẹp. Nói nôm na là chị nữ 9 mê trai. (Theo Baidu)
Đang lúc suy nghĩ trong đầu cô nhộn nhạo cả lên, giọng nói của Hai hào lại vang lên trong đầu cô, “Cô mau tỉnh lại ngay, tên đó chính là người cô muốn ly hôn đó!”
Trần Mộc:….
Cái hệ thống này thực sự là một kẻ toàn gây mất hứng, “Cô ngay lập tức im miệng cho tôi!”
Hai hào:…
Phảng phất cảm nhận được tầm mắt của Trần Mộc, Kỳ Uyên quay đầu nhìn lại, ánh mắt thực sự tùy ý mà đảo qua trên người cô, ngay sau đó lại nhanh chóng thu ánh mắt về.
Một cái liếc mắt như điện quang hỏa thạch đã đủ để làm cho chân Trần Mộc mềm nhũn. Nếu như lúc trước là do bị dọa mà chân mềm nhũn thì lần này chính là bị điện giật làm chân mềm nhũn!
Chính là người đàn ông này, người mà tối hôm qua ôm cô thở hổn hển một đêm. Hiện tại chỉ hồi tưởng lại âm thanh kia cũng đủ làm cô mặt đỏ tai hồng…
Ngưng! Không thể lại tự tưởng tượng như vậy, anh chính là một tên Đại ma vương biến thái giết người cũng muốn kéo người khác đến xem, cô làm sao mà chỉ vì một cái liếc mắt của anh lại mê mẩn đến thất điên bát đảo cơ chứ? Không được, nhất định không được, phải bình tĩnh!!!
Vừa đi trong lòng vừa giao lưu với Hai hào, “Hai hào, nguyên chủ ngày thường xưng hô với Kỳ Uyên như thế nào?”
Hai hào trả lời: “Thân ái, anh ơi, chồng ơi…”
Trong nháy mắt, Trần Mộc bị kích thích cả người nổi đầy cả da gà da vịt, nghĩ nghĩ, cô nhẹ giọng nhìn Kỳ Uyên gọi một tiếng: “Anh.”
Động tác hút thuốc của Kỳ Uyên dừng lại một chút, giương mắt cẩn thận đánh giá cô, sau đó chỉ vào vị trí bên cạnh hắn, nói: “Ngồi xuống ăn cơm.”
Trần Mộc “Dạ” một tiếng, tâm tình phức tạp mà đi qua ngồi xuống. Nghĩ thầm lúc trước mới bị anh sờ mà đã sợ đến mức chui vào ổ chăn không dám xuất đầu lộ diện, mà lần này phải ngồi sát bên cạnh ăn cơm, quả thật cuộc đời chính là một vở diễn, chủ yếu phải dựa vào kỹ thuật diễn xuất!
Người đàn ông ngồi bên kia của Kỳ Uyên, dáng cười cà lơ phất phơ, cách Kỳ Uyên đưa mắt nhìn Trần Mộc chào hỏi: “Chị dâu, hôm nay chị an tĩnh như vậy, thực hiếm lạ!”
Hai hào lần này rất ăn ý mà giới thiệu sơ qua cho cô: “Người này chính là trợ thủ của Kỳ Uyên, tên Quách Tử, đúng chuẩn là một công tử đào hoa.”
Trần Mộc đối với công tử đào hoa không hề có thiện cảm, vì thế vụng trộm cho Quách Tử một cái bĩu môi.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Quách Tử tiếp tục trêu: “Oh, được khen mà không vui à.”
Kỳ Uyên đem điếu thuốc trên tay ấn vào gạt tàn thuốc, cau mày nhìn Quách Tử nói: “Cậu im đi, hoặc ăn cơm, không thì cút.”
Quách Tử vội vội vàng vàng bưng chén cơm, nhỏ giọng thì thầm, “Câm miệng thì làm sao mà ăn cơm được chứ!”
Kỳ Uyên không để ý đến câu nói của cậu ta, duỗi tay cầm lấy chén canh bên cạnh, múc cho cô nửa chén canh đưa cho cô, nói: “Uống canh trước đi.”
Trần Mộc có điểm thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới bộ dáng lạnh nhạt khó gần của Kỳ Uyên nhưng cử chỉ của anh lại có hiền hòa ngoài mong đợi như vậy. Còn có thể giúp cô múc canh, cô cho rằng với tính cách lì lợm, bám riết không buông của nguyên chủ, anh phải không thích mới đúng.
Trong nhất thời, Trần Mộc có chút cảm động, được soái ca dịu dàng chăm sóc như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.
Kết quả vừa mới cầm thìa uống một ngụm canh, liền nghe Kỳ Uyên nói: “Canh này bổ thận, uống cho hết.”
“Phụt… khụ khụ khụ…” Bất thình lình Trần Mộc bị nước canh trong miệng làm bị sặc, tức khắc ho khan đến trời đất u ám.
Chẳng lẽ là bởi vì tối qua lăn giường quá nhiều, lo lắng thận cô bị hư nên mới yêu cầu nhà bếp chuẩn bị canh bổ thận? Nhưng anh ta cũng không cần thiết phải nói trắng ra như vậy chứ? Bên cạnh còn người khác mà.
Nhìn thấy cô ho khan đến chật vật, Kỳ Uyên một bên đưa khăn giấy cho cô, một bên ghét bỏ nói: “Hấp tấp, bộp chộp.”
Trần Mộc: …
Nếu anh không nói những lời nói ít hiểu nhiều kia, cô cũng không bị như vậy nha! Trần Mộc tiếp nhận khăn giấy, lung tung lau lau mặt, nói: “Em tự mình lo được, anh cũng ăn canh đi.” Cô thực sự không dám để cho một lão đại hầu hạ mình.
Ánh mắt Kỳ Uyên hơi híp lại, không vui nhìn cô, lạnh giọng nói: “Tôi không cần bổ thận, tối hôm qua người bị làm đến ngất đi là em.”
Trần Mộc:….
Đây chính là ước gì mọi người đều biết tối qua hai người làm cái gì sao hả? Còn để người khác ăn cơm không hả?!!
Quả nhiên tên Quách Tử đang ngồi một bên cười trộm, đúng lúc này phát biểu một cái bình luận: “Xem ra tối qua tình hình chiến đấu tương đối kịch liệt nha!”
Trần Mộc nhất thời cũng quên sợ hãi, học ngữ khí của Kỳ Uyên lên tiếng: “Cậu câm miệng ăn cơm đi!”
Quách Tử:…
Kỳ Uyên nhìn bộ dáng giận dỗi hung hăng nạt Quách Tử, nhịn không được mà cong khóe miệng, sau đó cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn cho cô.
Thời gian ăn cơm còn lại đối với Trần Mộc mà nói tuyệt đối chính là cực hình.
Các loại thức ăn bổ thận thay phiên nhau được bưng lên, Kỳ Uyên vừa nghiêm túc nhìn chằm chằm cho đến khi cô ăn hết, vừa lên lớp tư tưởng chính trị cho cô.
“Tôi mặc kệ trước kia em tự do tiêu sái như thế nào. Nếu đã gả cho tôi, liền phải thu hồi hết tất cả những tâm tư lung tung rối loạn, lo an phận yên ổn sống cuộc sống hàng ngày cho tôi. Nếu làm không được, nhân lúc còn sớm liền ly hôn đi, tôi không có thời gian suốt ngày ở bên cạnh em.”
Hai mắt Trần Mộc sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Kỳ Uyên nói: “Vậy về sau em không thể ra ngoài chơi hay sao?”
Kỳ Uyên xụ mặt, “Không thể.”
Trần Mộc mượn đề tài: “Vậy ly hôn đi.”
Suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, nhìn về phía cô bằng ánh mắt nhìn một kẻ điên.
Kỳ Uyên nhấp nhấp môi, không vui mà nói: “Đang nói chính sự với em, không được làm nũng!”
Trần Mộc:…
Cô rõ ràng đang nói chính sự nha, giống làm nũng chỗ nào cơ chứ?
Liền nghe Kỳ Uyên tiếp tục nói: “Nếu muốn đi chơi, nói trước với tôi một tiếng.”
Trần Mộc: …
Nhanh như vậy liền thỏa hiệp? Lão đại à, anh tốt xấu gì cũng kiên trì thêm một tí chứ!
Xong một bữa cơm, Kỳ lão đại tâm tình thỏa mãn, sung sướng, cuối cùng còn khen cô một câu: “Biểu hiện không tồi.”
Trần Mộc bị bắt ăn một đống đồ ăn bổ thận, cảm thấy trong lòng có chút ấm ách khó chịu.
Nhưng đáy lòng sinh ra một tia nghi hoặc, một người đàn ông có tính cách nghiêm trang như vậy, còn yêu cầu vợ mình an phận thủ thường, lại có thể là một hung thủ giết người hay sao? Nếu không phải do chính mình nghe được, có đánh chết cô cũng không thể tin tưởng.
Trần Mộc: “Hai hào, cô nói xem có phải tôi hiểu lầm anh ta không?”
Hai hào hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Trần Mộc: “Chính là chuyện anh ta giết người đó.”
Hai hào: “Chuyện anh ta giết người không phải là chính tai cô nghe được sao?”
Trần Mộc: “Cho nên tôi cảm thấy trong chuyện đó không biết có hiểu lầm gì hay không? Tôi nhìn qua bộ dáng của anh ta, căn bản không giống hung thủ giết người nha.”
Hai hào: “Cô không thể vì hắn đẹp trai liền cảm thấy không phải nha.”
Trần Mộc không để ý tới lời Hai hào nói, nghĩ thầm vừa rồi còn nghe được buổi tối muốn đi giết người còn có thể đến xem, hay đơn giản cô cũng đi qua xem thử, đến lúc đó là có thể biết được chuyện gì xảy ra. Nếu bọn họ thực sự giết người, cô có thể nhân cơ hội đó mà thu thập chứng cứ, còn nếu không phải có thể xóa bỏ hiểu lầm với Kỳ Uyên, một công đôi việc!
Hai hào buồn bực: “Cô không sợ anh ta?”
Trần Mộc: “Trong bữa cơm, anh ta đều tự tay gắp đồ ăn cho tôi, tôi vì sao phải sợ?”
Hai hào: “Vậy cô còn nhớ rõ nhiệm vụ của cô không?”
Thái độ của Trần Mộc thật có lệ, “Cái đó về sau hẵng nói!” Trước mắt cô chỉ muốn biết anh ta rốt cuộc có phải là hung thủ giết người không thôi!
Hai hào: …
Sau khi ăn cơm xong, Quách Tử có việc nên rời đi, phòng khách rộng rãi sang trọng chỉ còn lại Trần Mộc, Kỳ Uyên cùng dì Phương. Dì Phương đang đi pha trà, Kỳ Uyên tùy tiện cầm một cuốn tạp chí ô tô trên tay, không chút để tâm mà lật lật. Trần Mộc trong lòng có tâm sự, vì thế da đầu căng lên, chậm rì rì đi đến ngồi xuống cạnh bên anh. Đối với Kỳ Uyên, trong lòng cô vẫn còn rất mơ hồ, thực không biết làm thế nào.
Kỳ Uyên chỉ đơn giản nâng mí mắt lên liếc cô một cái, vẫn tiếp tục lật lật tạp chí.
Dì Phương thấy cô ngồi xuống, liền hỏi: “Uống hồng trà được không?” Dì Phương tuy bề ngoài nhìn rất nghiêm túc, giọng nói có phần quỷ dị nhưng thoạt nhìn rất biết chăm sóc người khác.
Trong lúc chờ pha trà, Trần Mộc suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Kỳ Uyên: “Anh, tối nay cùng chơi với em.”
Lời này tuy rằng khá nhỏ, nhưng người bên kia có thể nghe được rõ ràng minh bạch, chỉ thấy tạp chí trong tay Kỳ Uyên “bộp” một tiếng rơi xuống đất. Ấm trà trong tay dì Phương cũng “Xoảng” một tiếng rớt trên khay trà, hai người cùng lúc có vẻ mặt vi diệu mà nhìn về phía Trần Mộc.
Trần Mộc bị nhìn chăm chú làm cho có vẻ mặt không hiểu gì, có chút thấp thỏm trong lòng hỏi Hai hào: “Tôi vừa mới gì sai sao?”
Hai hào: “Chắc là không có.”
Vậy thì vì sao bọn họ làm sao lại có biểu tình kỳ quái như vậy?
Thời gian ngừng lại vài giây, dì Phương xem như không có việc gì mà tiếp tục cầm ấm trà lên, tiếp tục pha trà. Kỳ Uyên duỗi tay nhặt tạp chí lên, nhưng hiển nhiên là xem không vô, mặt mày không vui nhìn Trần Mộc nói: “Những lời nói như thế này không được tùy tiện nói ở bên ngoài.”
Trần Mộc nhìn ánh mắt có phần trách cứ của anh, trong lòng mờ mịt, lời nói này như thế nào lại không thể nói ra ở bên ngoài?
Thấy bộ dáng không có chút hối cải của cô, mặt mày Kỳ Uyên càng nhăn nhó hơn: “Tối qua chơi suốt cả đêm còn chưa đủ à?”
Trần Mộc: …
Không chờ Trần Mộc mở miệng, Kỳ Uyên lại tiếp tục dùng lời nói thấm thía mà giáo huấn cô, “Loại chuyện này nhất định phải biết tiết chế.”
Trần Mộc:…
Kỳ Uyên cuối cùng tổng kết: “Rảnh rỗi cả ngày đầu óc toàn chứa những thứ gì đâu không. Những loại lời nói như thế này, về sau chỉ có thể nói trong phòng ngủ thôi.”
Trần Mộc:….
Bị anh giáo huấn một hồi, Trần Mộc cảm thấy mình so với than đá còn đen hơn, cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch. À mà rốt cuộc đầu óc của ai mới chứa đầy những thứ không đâu vậy? Cô chỉ mới nói là buổi tối chơi với cô, anh ta liền nghĩ đến việc lăn giường, người có tư tưởng không thuần khiết là anh ta mới đúng! Kết quả còn nghiêm trang giáo huấn cô không biết tiết chế! Nếu nói anh ta biết tiết chế, vậy đêm qua vì cớ gì mà làm suốt cả đêm chứ hả?!! Quả thực là vừa ăn cướp vừa la làng!
Thế này thì hay rồi, dì Phương liền biết cô là một cô gái khát tình, một kẻ không biết tiết chế!!!