Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 187


‘Giảm hình phạt?’
‘Cho nên anh ta đang cầu xin tha thứ?’
Sanh Ca hé miệng cười khẽ.

‘Lúc mới chịu phạt thì anh ta còn cứng rắn, bây giờ lại sợ, mình còn tưởng rằng anh ta không sợ đau.’
Cô không nói gì mà chỉ cởi thắt lưng trên cổ tay anh.
Phong Ngự Niên còn muốn tránh, nhưng bị cô giữ lại nên chỉ có thể ủ rũ vùi mặt vào trong chăn.
‘Xem ra cô ấy không đồng ý giảm hình phạt…’
Vừa rồi anh dùng toàn bộ sức lực để chịu đựng cơn đau khi loại bỏ phần thịt thối rữa, lúc này anh đã không còn chút sức lực nào.
Nếu bị Lộc Thập Nhị đánh hai trăm thắt lưng thì anh sẽ ngất mất thôi!
Nếu như anh ngất đi, chắc chắn Sanh Ca sẽ cảm thấy không đúng, nói không chừng cô còn có thể nhân cơ hội này để kiểm tra vết thương của anh, tình trạng thương tích của anh đã kéo dài ba ngày, khác với vết thương do a-xít-sun-phu-ric tạo ra, dựa vào sự thông minh của Sanh Ca thì cô không dễ bị lừa.
Khi anh đang nghĩ thì Sanh Ca đã tháo thắt lưng ra giúp anh.
Co đứng bên mép giường, nghiêng đầu nhìn phản ứng của anh, xấu xa nhếch môi: “Đi chưa?”
Phong Ngự Niên không động đậy.
Sanh Ca cũng không trông mong anh có thể nhúc nhích, cô xoay người chuẩn bị đi đóng cửa sổ.
Phong Ngự Niên cho rằng cô muốn ra khỏi phòng, anh nắm lấy cổ tay cô, nhẹ giọng nói thật: “Sanh Ca, tuy thể chất của tôi đã khôi phục nhưng vết thương sau lưng vẫn còn đau lắm, tôi không có sức…” Hình phạt quá nặng, anh gánh không được.
Anh hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nếu như không thể giảm, vậy có thể ghi nợ không?”

Ý của anh là chờ vết thương của anh lành thì lại đánh.
Lúc đầu Sanh Ca cũng chỉ muốn trêu anh, không định phạt anh thật.
Vết thương sau lưng của anh còn chảy máu, huống chi là bởi vì cô nên mới bị thương, tuy cô đã đưa thuốc giải của thuốc 023 cho anh, nhưng cô không phải là người không hiểu lý lẽ mà độc ác với bệnh nhân.
Cô lại ngồi bên giường của Phong Ngự Niên, nghiêm túc hỏi anh.
“Anh hãy nói thật cho tôi biết, vì sao hai ngày nay trạng thái của anh lại kém như vậy? Thuốc 023 chỉ làm tăng mức độ cảm nhận thương tổn, chứ không ảnh hưởng lớn đến cơ thể anh, rốt cuộc là anh giấu tôi chuyện gì?”
Phong Ngự Niên suy nghĩ một chút, chậm rãi ngồi dậy, anh hơi rũ mắt chứ không nhìn cô.
“Ngày bị tạt acid thì tôi bị cảm, sau đó lại làm vệ sinh ở biệt thự cả ngày, cho nên mới dẫn đến hai ngày nay không còn chút sức lực, tôi cũng không gạt cô chuyện gì.”
Sanh Ca suy luận một chút thì thấy cũng có lý.
Thời điểm yếu ớt nhất lại bị tạt acid, sau khi dùng thuốc giải, thể lực khôi phục không ít.
‘Hình như cũng đúng.’
“Tạm thời tôi tin anh một lần, tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, nếu lần sau anh lại dám gạt tôi, tôi sẽ phạt anh gấp bội!”
Phong Ngự Niên cúi thấp đầu, khẽ “Ừ” một tiếng.
Anh chỉ còn có bảy ngày, e rằng…
Không có lần sau nữa.
Sanh Ca không biết diễn biến tâm lý của anh, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đóng nó lại rồi nói: “Hai ngày nay tôi cần xử lý vài việc, anh ở yên trong này cho tôi, không cho phép ra khỏi cửa.”
“Được.”
“Anh nghĩ ngơi đi!”

Sanh Ca dời tầm mắt, xoay người ra khỏi phòng anh, đóng cửa lại rồi xuống lầu đến phòng khách.
Ba người Lộc Thập Nhất bị đặt trên ghế sô pha, đã tỉnh, chỉ là lượng thuốc tê quá nhiêu cho nên bọn họ còn hơi chóng mặt.
Sanh Ca đi đến đối diện với bọn họ, nhìn trạng thái của ba người một lần, sau đó chọn Lộc Thập Ngũ có vẻ tỉnh táo nhất để hỏi: “Thập Ngũ, trước khi ngất thì anh thấy ai?”
Lộc Thập Ngũ nghiêm túc nhớ lại: “Là anh Tự Niên.”
‘Thật đúng là Tự Niên, xem ra Phong Ngự Niên không nói dối.”
Thế nhưng, cô chú ý đến cách dùng từ của Lộc Thập Ngũ: “Cũng gọi anh rồi a, xem ra dạo này mấy người là trợ thủ của Phong Ngự Niên, quan hệ tốt quá nhỉ.”
“Cô chủ, tôi… chúng tôi…”
Lộc Thập Ngũ sợ hãi, nhưng anh ta không biết giải thích thế nào.
Sanh Ca lạnh mặt, cô không định nghe anh ta nói xạo.
“Là vệ sĩ của tôi mà các anh lại để người ngoài tiến vào, còn lơ là để bị người khác chuốc thuốc mê, đúng là mất hết mặt mũi.

Tôi phạt mấy người hai tháng tiền lương cùng tiền thưởng cuối năm.

Nếu có lần sau thì mấy người cút hết đi cho tôi!”
Ba người tỉnh lại khóc không ra nước mắt.
Chiều tàn, bởi vì chưa ăn cơm nên Sanh Ca gọi mấy phần cơm bên ngoài, sau khi ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai cô còn có chuyện quan trọng phải làm.
Vào đêm, tin tức xấu của xí nghiệp Lâm Thị bị lan truyền trên mạng, bởi vì nội dụng quá đáng vô cùng nên đã nhanh chóng tạo thành sóng to gió lớn.
Người nhà họ Lâm ngủ đến sáng hôm sau mới biết.
Vì vậy, biệt thự nhà họ Lâm trở nên nháo nhào lúc sáng sớm.
Lâm Hoài Sơ nhìn tin tức bởi vì công trình thuộc xí nghiệp Lâm Thị xảy ra vấn đề mà đè chết công nhân ở trên mạng, lúc đó nhà họ Lâm đã dùng quan hệ để đè tin tức này xuống.

Bởi vì tiền đền bù quá cao, cho nên lúc đó Lâm Hân Mỹ đã sắp xếp người đến người nhà của nạn nhân đe dọa bọn họ.
Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi, vậy mà tối hôm qua lại bị đào lên.
Vết thương của Lâm Hoài Sơ gần lành hẳn rồi, cô ta tức giận chạy đến tìm Lâm Hân Mỹ.
Lâm Hoài Sơ vừa đến giữa cửa thì đã nghe một tiếng bạt tai vang dội lanh lảnh truyền ra từ bên trong.
Ngay sau đó là tiếng rống giận của Lâm Hân Mỹ.”
“Lý Lâu! Là con rể của nhà họ Lâm, tôi đối xử tốt với ông biết bao nhiêu.

Vậy mà ông lại dùng tiền của nhà họ Lâm lén lút nuôi vợ bé! Con kia cũng có thai luôn rồi!”
“Thảo nào dạo gần đây ông kiếm cớ không ở nhà, hóa ra là đi chăm sóc cho vợ bé! Nếu như báo chí không chụp được thì ông vẫn định gạt tôi đúng không?”
Lý Lâu bụm mặt, không chịu thua: “Bà không tệ với tôi? Bà ỷ vào vài đồng tiền dơ bẩn của nhà họ Lâm, ngày nào cũng cau có với tôi.

Nhà họ Lâm chê tôi là người ở rể, không ai để mắt đến tôi, vậy bà còn có mặt mũi nói là không tệ?”
Lâm Hân Mỹ tức chết rồi: “Ông! Cho dù ông hận nhà họ Lâm thì cũng không thể trở thành cái cớ để ông lạc lối.


Tôi muốn ly hôn với ông! Tôi muốn ông cút khỏi đây!”
“Được, ly thì ly, nhưng ra khỏi nhà là không thể nào, cho dù tôi sai thì bà cũng không tốt lành gì.

Bà đừng cho là tôi không biết bà vẫn giữ liên lạc với mối tình đầu của mình, hai người đi đến bước nào rồi, ngủ chung chưa?”
Lâm Hân Mỹ biến sắc: “Vậy thì thế nào? Là ông nuôi vợ bé trước, vậy mà ông còn lý sự! Tôi đánh chết ông!”
Rất nhanh, trong phòng truyền đến tiếng đổ vỡ của đồ đạc, xen lẫn tiếng thét chói tai của phụ nữ, tiếng tát, vô cùng ồn ào.
Lâm Hoài Sơ đứng ngoài cửa, cô ta nghe hết tất cả, khóc đến sắp hỏng mất nhưng không vào cản.
Mấy năm qua cô ta vẫn cho rằng gia đình mình hạnh phúc, cha mẹ hòa thuận, cô ta cho rằng nhà họ Lâm là gia đình ba tốt được xã hội công nhận.
Không ngờ sự thật lại là cha lén nuôi vợ bé, còn có con với người ta, mẹ thì chưa dứt tình cảm với mối tình đầu…
Hiện tại đến cả tin tức xấu của nhà họ Lâm cũng bị tung ra, thị trường chứng khoán tuột dốc chỉ trong một đêm, tổn thất nặng nề.
Nhà họ Lâm sắp sụp đổ sao?
‘Vốn dĩ con đ.iếm Sanh Ca kia rất kiêu ngọa, nhà họ Lâm sụp đổ, chắc chắn sau này con khốn đó sẽ thay đổi Phương Thị để dằn vặt mình!’
‘Không được! Mình không thể ngồi chờ chết!’
Cô ta run rẩy lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi điện cho người đàn ông giúp cô ta xử lý Sanh Ca lúc trước.
Thì một tiếng động chợt truyền đến từ phòng khách.
Lâm Hoài Sơ ngồi ở lan can tầng hai, quay đầu nhìn xuống dưới.
Là Sanh Ca.
Cô đang ngồi ở ghế chủ của phòng khách, sắc mặt lạnh lẽo ngông cuồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như cũ.
Lúc Lâm Hoài Sơ nhìn cô, thì Sanh Ca cũng khẽ nâng cằm, ánh mắt nhạy bén di chuyển, môi đỏ mọng kiêu ngạo nói: “Cô Lâm, cô có thích món quà mà tôi tặng nhà họ Lâm không? Còn có một món quà nhỏ cho cô, có muốn xem không?”.

Bình Luận (0)
Comment