Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 218


Cúp điện thoại, cô dặn dò chuyện trang trí tòa nhà rồi trở về nhà họ Lộc.
Nhưng cô vừa đậu xe ở lưng chừng núi, Lộc Hoa đã đưa cho cô một chiếc chìa khóa dự phòng đến biệt thự nơi cô ở trước.
Cô đi vào lấy một số đồ, sau đó mới ung dung đi đến nhà thờ tổ.
Vừa đến đại nhà thờ tổ, còn cách cửa vài mét, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Mao Na vợ Lộc Hồng Thành.
“Anh cả à! Anh cũng đã thấy rồi đó, khuôn mặt này của Hồng Thành đã bị Sanh Ca hủy đến mức độ nào rồi.

Lần này anh không thể thiên vị con bé đâu đó!”
Con trai của hai người bọn họ Lộc Lâm cũng ở một bên đầy phẫn nộ: “Bác cả à, lần này Sanh Ca thực sự đã rất quá đáng.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, ba của cháu cũng là trưởng bối và là người thân của chị ấy, chị ấy có điều gì bất mãn thì cũng không thể hủy hoại ông ấy như thế này được!”
“…”
Lộc Thiệu Nguyên đang ngồi trên xe lăn, giữa những lời tố cáo của gia đình Lộc Hồng Thành, ông ấy vẫn im lặng không lên tiếng, khẽ xoay chuỗi hạt trên tay.
Chú Lâm ở bên cạnh thở dài, có vẻ do dự không biết nói như thế nào.
Lộc Thiệu Nguyên chú ý tới hỏi: ‘Ông nghĩ như thế nào?”
“Tôi không dám.”
“Không sao, có tôi ở đây, ông cứ yên tâm."
Chú Lâm suy nghĩ một chút: “Ông chủ, tôi cảm thấy chuyện này không thể chỉ nghe mỗi ông tư nói, hơn nữa ông tư tố cáo cô chủ, thì cũng nên có chứng cứ mới đúng.”
Tống Niên ngồi ở một bên không phục: “Chồng à, anh biết tính khí của Sanh Ca mà, bình thường con bé kiêu căng ngạo mạn quen rồi, không thèm để tâm đến ai cả.


Con bé làm ra được chuyện đó hoàn toàn không hề ngạc nhiên một chút xíu gì cả, đàn ông và phụ nữ gì cũng cần bằng chứng.”
Lộc Thiệu Nguyên không hề lên tiếng, khiến người ta không thể đoán được ông ấy đang nghĩ gì.
Lộc Hồng Thành đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đến tấm đệm đặt trước bài vị của tổ tiên và quỳ xuống, giọng điệu kiên quyết: “Con, Lộc Hồng Thành, xin thề dưới danh nghĩa của tổ tiên của rằng chuyện Lộc Sanh Ca đã dùng axit sunfuric đã làm tổn thương con là thật sự.

Nếu như con có nói dối thì sẽ bị sét đánh xuống đầu!”
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Dọa cho ông ta sợ hãi ngay lập tức, quỳ trên đệm co rút lại thành quả bóng, hai chân phát run.
Cả Mao Na và Lộc Lâm hai người cũng đều sợ tới mức mặt biến sắc.
Không khí trong phòng bởi vì những tiếng ấm ầm bên ngoài mà trở nên trang nghiêm lạ thường.
Trong bầu không khí kỳ lạ này, tiếng cười sảng khoái và rõ ràng của Sanh Ca từ ngoài cửa vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Sanh Ca đẩy cửa ra, trong miệng đang ngậm một viên kẹo mút hương cam, khẽ yêu kiều nhếch mép: “Xem ra lời thề của chú Tư không phải là sự thật rồi, ngay cả ông trời cũng không tin.”
Lộc Hồng Thành sắp tức chết rồi: “Lộc Sanh Ca, tiếng sấm vừa rồi là do cô giở trò có đúng không?”
Sanh Ca cười cho qua chuyện.
Chẳng qua là cô chỉ bảo Lục Thập Nhị bắt loa phát tiếng sấm thôi mà, ai mà ngờ được cả nhà của Lộc Hồng Thành sẽ sợ hãi như vậy.
“Chú tư rõ ràng là đã tự mình làm ra chuyện trái với lương tâm, nếu không thì sao lại sợ bị sét đánh?”
“Cô!”
Lộc Hồng Thành quay ngoắt lại và trừng mắt nhìn cô.
Sanh Ca giả vờ ngạc nhiên “ôi chao” lên một tiếng nói: “Sao mặt chú tư lại bị thương như thế này? Trông giống như được viết chữ lên vậy? Đồ lười biếng, ừm, những chữ này thật hợp với khí chất của chú tư.”

Bị làm nhục như thế, gia đình Lộc Hồng Thành rõ ràng là sắp tức chết rồi.
Lộc Hồng Thành đứng phắt dậy, tức giận trừng to mắt nhìn cô.
“Lộc Sanh Ca, ít nhất tôi dám thề trước mặt tổ tiên, nhưng cô có dám không! Cô có dám nói rằng cô không dùng axit sulfuric làm tổn thương mặt tôi không?”
Sanh Ca khinh thường: “Việc gì tôi phải thề? Đó là việc chú tư muốn làm, thì tại sao lại bắt ép tôi cũng phải làm theo?”
“Chị không thề là bởi vì chị không dám!” Lộc Lâm ở bên cạnh hung hăn nói xen vào.
“Kế khích tướng à? Tôi không có bị lừa đâu.” Đôi môi hồng hào của cô mím chặt cây kẹo mút, nở nụ thoải mái.
Lộc Thiệu Nguyên thân là người nắm quyền trong gia định, ông ấy dịu dàng nhìn Sanh Ca, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề nói một lời nào.

Mọi người không thể đoán được tâm tư của ông ấy nên cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Nhưng Sanh Ca dám: “Chú tư, chú nói tôi hại chú mà lại không có chút bằng chứng gì.

Chú phải lấy chứng cứ ra.

Không thể cứ để cho gia đình của chú bắt tay với Tống Niên ức hiếp tôi được.”
Lộc Hồng Thành không nói gì, Tống Niên bực bội, khóc nức nở làm nũng với Lộc Thiệu Nguyên: “Chồng à, anh nhìn cô ấy đi, gọi thẳng tên em, không hề tôn trọng em một chút nào, hơn nữa em có ức hiếp cô ấy đâu chứ!”
Lộc Thiệu Nguyên bị làm ồn đến đau đầu, nhẹ giọng quở trách chị ta: “Chuyện này liên quan gì đến em, em bớt nói lại đi.”
Tống Niên vô cùng khó chịu mím môi loại, đứng sau lưng ông ấy.
Sau đó Lộc Thiệu Nguyên mới nhìn về phía Lộc Hồng Thành: “Em tư, Sanh Ca nói đúng đấy, cậu chỉ là đang vu khống mà thôi, phải có chứng cứ mới được.”

Lộc Hồng Thành: “Anh cả, khi đó cô ta đánh ngất em và bắt cóc em đi, rồi đưa em xuống một tầng hầm nào đó để thực hiện hành vi tàn bạo với em.

Xong việc chắc chắn là cô ta sẽ xử lý sạch sẽ.

Em lấy đâu ra chứng cứ chứ.”
Ông ta nói mãi, nói mãi, trên gương mặt đã có tuổi chợt rơm rớm nước mắt: “Anh cả, anh biết em mà, từ đó đến giờ em vẫn luôn rất yêu thương đứa cháu gái nhỏ của mình, tính tình em lại mềm yếu, chưa bao giờ có tham vọng gì.

Nếu không phải là cô ta làm, thì tại sao em lại tùy tiện vu khống cho cô ta được.”
“Đương nhiên là chú sẽ làm vậy rồi.”
Lộc Thiệu Nguyên không trả lời, lời này là Sanh Ca nói.
“Bởi vì chú tư đã muốn giết tôi từ lâu rồi.

Khi tôi còn ở thành phố Phương, chú tư đã bảo Lộc Lâm uy hiếp Ninh Thừa Húc, ra tay tàn nhẫn với tôi.

Chắc là chú tư vẫn còn nhớ chuyện này chứ?”
Lộc Hồng Thành hừ lạnh một tiếng: “Không có chút chứng cứ gì, tôi tặng lại cho cô những chứ này!”
“Chú Tư, chú đã quên mất rồi, đương nhiên là tôi có bằng chứng.” Cô cười híp mắt, rồi mở túi, lấy ra một văn kiện đã soạn trước, bước tới đưa cho Lộc Thiệu Nguyên.
Đôi mắt Lộc Hồng Thành run lên, nhưng ông ta không nói gì.
Lộc Lâm bồn chồn lo sợ: “Chứng cứ của cô chỉ là khẩu cung của Ninh Thừa Húc mà thôi, tình ra thì cũng không đủ!”
Sanh Ca lấy cây kẹo mút trong miệng ra, nhướng mày ngạc nhiên: “Ờ, không ngờ anh họ Lâm đã nhìn thấy bằng chứng trong tay của tôi rồi.”
Ngay khi vô vừa nói ra những lời này, trong nhà thờ tổ vài người trong lòng đã sáng tỏ, thì những người khác cũng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lộc Lâm sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tôi làm việc trong cục nội vụ.


Nửa năm trước, Ninh Thừa Húc bị bắt vào tù vì tội ăn trộm thuốc trong phòng thử nghiệm.

Tất nhiên tôi có ấn tượng với chuyện này.”
Sanh Ca phát ra một tiếng “ồ” đầy ẩn ý, khóe miệng nở nụ cười tươi hơn nữa.
“Có thể đã khiến anh Lâm phải thất vọng rồi, bởi vì bằng chứng không chỉ là khẩu cung của Ninh Thừa Húc.”
Ngay khi cô vừa nói xong, Lộc Thiệu Nguyên đã đọc toàn bộ tài liệu chứng cứ được chỉnh lý lại rồi, ông ấy tức giận đến mức ném bát trà trên bàn xuống ngay bên chân Lộc Hồng Thành.
Các mảnh sứ vỡ tung tóe ngay lập tức, âm thanh rõ ràng và rất vang.
Tống Niên và Mao Na không phản ứng lại kịp, đồng thời hét lên.
Hai tay Lộc Thiệu Nguyên tức giận đến mức run lên: “Lộc Hồng Thành! Lộc Lâm!”
“Anh cả?”
“Cậu tự mình xem đi!” Lộc Thiệu Nguyên ném tài liệu đến dưới chân Lộc Hồng Thành.
Lộc Lâm bước tới và cúi xuống nhặt nó lên giúp Lộc Hồng Thành.
Hai người cùng nhau xem qua bản tài liệu chứng cứ, sắc mặt đồng thời tái nhợt đi, kinh ngạc nhìn Sanh Ca.
Đôi mắt của Sanh Ca rất thờ ơ.
Trong sáu tháng qua, anh cả đã giúp cô chỉnh lý lại rõ ràng chứng cứ của gia đình Lộc Hồng Thành và đưa vào biệt thự của anh ba.
Lộc Hồng Thành không ngờ nhanh như vậy mà cô đã có thể thu thập hết tất cả chứng cứ rồi, nên mới dám nhảy ra kêu gào như vậy.
Đây cũng là lý do chính khiến côô dự định trở lại thành phố S.
Cô nhìn Lộc Thiệu Nguyên, nói với giọng điệu lờ mờ và nhẹ nhàng: “Cha, theo lời dạy của nhà họ Lộc, chú tư và anh họ Lâm nên bị trừng phạt như thế nào vì hành vi quá quắt làm hại người thân ruột thịt vì tài sản của gia đình?”
Lộc Thiệu Nguyên hai mắt u ám hẳn, cố ý cao giọng nói: “Phải nghiêm khắc gạch tên ra khỏi nhà họ Lộc, rồi tống vào tù!”.

Bình Luận (0)
Comment