Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 220


Phó Thần Dật cảm thấy oan ức, nhưng đối diện với câu hỏi của Kỷ Ngự Đình, và cả hành vi cưỡng ép giành người qua của anh, anh ta rất không vui.

“Cậu Ngự đang nghi ngờ tôi bỏ thuốc sao? Phó Thần Dật tôi khinh thường việc làm thế này, là do tâm trạng của Sanh Ca không tốt, tôi cùng cô ấy uống rượu thôi, cô ấy say rồi, tôi phải đưa cô ấy về nghỉ ngơi.


Anh ta bước lên muốn giành Sanh Ca lại, nhưng lại bị Kỷ Ngự Đình nghiêng người tránh khỏi, ôm Sanh Ca trong ngực càng chặt hơn.

“Không cần làm phiền cậu Phó, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.


Sắc mặt Phó Thần Dật dần trở nên nghiêm túc: “Nghe ý của cậu Ngự, cậu cũng thích Sanh Ca sao?”
“Đúng.


Phó Thần Dật cảm thấy thật phiền.

Không dễ gì mới mất đi một Phong Ngự Niên, bây giờ lại có một Kỷ Ngự Đình cản đường.

“Cậu Ngự ôm cô ấy như vậy có vẻ không hay lắm, hơn nữa Sanh Ca mới trở về thành phố S, hình như không thân quen với cậu Ngự lắm, còn tôi và cô ấy thì có tình cảm từ nhỏ, cậu Ngự vẫn nên đưa cô ấy cho tôi thì tốt hơn.


Anh ta định cứng rắn giành lại, Tự Niên đã chặn trước mặt anh ta: “Cậu Phó hãy tự trọng, cô Sanh Ca và cậu Ngự đã đính hôn rồi, anh ấy chăm sóc cô Sanh Ca là hợp tình hợp lý.


“Đính hôn?”
Đây là chuyện lúc nào, sao anh ta không nghe thấy chút tin tức gì cả?
Tự Niên nhìn ra sự nghi hoặc của anh ta: “Tối qua đích thân ông cụ Kỷ đã đến nhà họ Lộc đính ước, tin tức sẽ được công bố trong buổi tiệc tẩy trần của cô Sanh Ca, xin cậu Phó hiểu rõ ở đây ai mới là người ngoài.


Sắc mặt Phó Thần Dật trắng bệch, không ngờ nhà họ Kỷ lại hành động nhanh như vậy, mà Lộc Thiệu Nguyên lại cứ như vậy mà đồng ý!

Kỷ Ngự Đình là chồng sắp cưới của Sanh Ca, còn anh ta chỉ là bạn, lần này anh ta thật sự chẳng giành được ưu thế.

Thấy anh ta không ngăn cản nữa, Kỷ Ngự Đình ôm ngang Sanh Ca lên, xoay người muốn rời đi.

Sanh Ca vùi vào lồng ngực rộng lớn của anh, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc trên người anh, hai tay gần như vô thức mà ôm chặt lấy cổ anh: “Đừng đi, lúc nãy anh vừa nói… sẽ không rời xa em mà…”
Phó Thần Dật cũng nghe thấy, cười một cách hả hê: “Cậu Ngự, xem ra Sanh Ca vẫn là muốn đi theo tôi hơn.


Cả người Kỷ Ngự Đình cứng lại, cúi đầu nhìn Sanh Ca ở trong ngực anh đang say đến không biết gì, nhưng lại bày ra vẻ mặt tủi thân.

Lúc sáng cô nói là đã có người mình thích, chẳng lẽ người đó là Phó Thần Dật sao?
Lại còn một mình cùng Phó Thần Dật đến quán bar Mật Sắc uống rượu.

Rõ ràng tửu lượng của cô rất tốt, tính cảnh giác cũng rất cao, thế mà lần này lại không chút phòng bị mà uống say đến thế này, xem ra đúng là cô đã để Phó Thần Dật vào trong lòng rồi.

Nhưng tại sao, tại sao cứ phải là Phó Thần Dật chứ…
Kỷ Ngự Đình cố gắng đè nén sự ngột ngạt trong lồng ngực, thu lại sự đau thương dưới đáy mắt, giọng nói trầm thấp: “Tự Niên, mời cậu Phó rời khỏi đây.


Tự Niên bước lên đuổi người.

Phó Thần Dật không cam lòng: “Cậu Ngự, dưa hái xanh sẽ không ngọt, cậu nên tôn trọng sự lựa chọn của Sanh Ca, để tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi.


Kỷ Ngự Đình quay đầu, lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, tôi muốn làm thế nào cũng thích hợp hơn anh!”
Sau khi bỏ lại câu này một cách u ám, Kỷ Ngự Đình vững vàng ôm Sanh Ca rời đi.

“Cậu Ngự, cậu mới quen biết cô ấy được bao lâu chứ, cô ấy sẽ không thích cậu đâu! Nếu cậu dám động tay động chân với cô ấy, đợi cô ấy tỉnh rượu rồi, cậu hãy tự gánh lấy hậu quả!”
Phó Thần Dật rất không yên tâm, vẫn điên cuồng la hét ở đằng sau.


Kỷ Ngự Đình lựa chọn phớt lờ, bước chân trầm ổn ôm lấy Sanh Ca đi qua khách sạn bên cạnh.

Vừa vào cửa khách sạn, thì gặp Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Nhất vừa thuê phòng xong, gấp gáp vội vã muốn trở lại quán bar.

Hai người nhìn thấy Tự Niên trước, Kỷ Ngự Đình đeo mặt nạ, bọn họ không quen, nhưng rất khó không để ý đến Sanh Ca đang ở trong ngực anh.

“Sao cô chủ lại ở trong lòng anh? Cậu Phó đâu?”
Nhìn thấy bầu không khí gương cung bạt kiếm, Tự Niên mau chóng bước lên giải thích: “Đây là cậu Ngự, cũng là cấp trên mới nhậm chức của tôi, cô Sanh Ca say quá, cậu Ngự định thuê phòng chăm sóc cô ấy.


“Nhưng nếu cô chủ tỉnh rồi sẽ không thích đâu…”
Tự Niên: “Không có nhưng mà, người lớn hai nhà đã định hôn ước rồi, hai người họ kết hôn cũng là chuyện sớm muộn, cô Sanh Ca say rượu, chẳng lẽ còn có người nào thích hợp chăm sóc cô ấy hơn cậu Ngự sao? Là hai anh hay là tôi?”
Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất nhìn nhau một cái, không nói gì nữa.

Tự Niên tinh mắt chú ý đến thẻ phòng trong tay Thập Ngũ, nhân lúc anh ta đang xoắn xuýt, trực tiếp giựt đấy thẻ phòng, cùng Kỷ Ngự Đình đi vào khách sạn.

Lộc Thập Ngũ và Lộc Thập Thất mau chóng đi theo, đứng canh giữ ở trước cửa phòng.

Tự Niên đi ra khỏi phòng, thân thiết vỗ vai hai người: “Hơn nửa năm không gặp, hay là tối nay anh em chúng ta đi uống vài ly nhé?”
Lộc Thập Ngũ khó xử: “Như vậy không hay lắm, cô chủ đang ở trong khách sạn, chúng tôi phải trông chừng.


Lộc Thập Thất cũng gật đầu theo.

“Có gì không tốt chứ, có cậu Ngự ở đây mà, thân thủ của cậu Ngự không tệ, sẽ bảo vệ cô Sanh Ca thật tốt, đi thôi đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào ăn đồ nướng và uống rượu nào.


“Ôi, đợi đã…”

Hai người vô cùng “không tình nguyện” đi theo Tự Niên rời đi.

Ở trong phòng khách sạn.

Kỷ Ngự Đình ôm Sanh Ca lên giường, giúp cô cởi áo khoác và giày cao gót ra, đắp chăn, rồi lại vào phòng tắm lấy một chậu nước, cẩn thận lau mặt cho cô.

Động tác của anh rất nhẹ, như sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.

Ánh đèn vàng mờ trên tủ đầu giường khiến cả căn phòng càng thêm mập mờ.

Ánh mắt của Kỷ Ngự Đình thuận theo khăn lông mà nhìn vào đường nét gương mặt tinh xảo khi ngủ của cô, giống như muốn khắc sâu vào trong tim.

Cho dù chỉ có thể yên lặng nhìn cô ngủ thế này, trong lòng anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Gương mặt này, con người này, là sự tồn tại mà anh yêu đến khắc sâu vào tận xương tuỷ.

Nhưng bây giờ cô đã thích Phó Thần Dật…
Mới nửa năm, hình như cô đã hoàn toàn quên mất anh rồi.

Không, cũng không phải là hoàn toàn quên mất, là người chồng trước, anh vẫn có thể được cô đem ra đổ lỗi.

Càng nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Kỷ Ngự Niên lại càng giống như bị một con dao sắc bén đục khoét thật mạnh, đến hít thở cũng cảm thấy đau.

Đuôi mắt anh đỏ lên, chán nản ngồi ở đầu giường, lặng lẽ nhìn Sanh Ca đang nằm trên giường.

Bây giờ cô đang ngủ, mắt mày yên tĩnh, đôi môi đỏ hồng đầy đặn hơi hé ra, trông vô cùng mê người.

Kỷ Ngự Đình âm thầm nghĩ, anh có thể lén hôn cô một cái không?
Dù sao ngày mai khi cô tỉnh dậy cũng sẽ không nhớ.

Nhưng làm như vậy có phải là quá không chính đáng không?
Anh ôm tâm lý mâu thuẫn, thấp thỏm cúi người đến gần cô…
Sanh Ca đã say mèm rồi, đây là lần uống dữ dội nhất kể từ khi cô bị rượu làm cho đau dạ dày.

Lông mi cô run run, đột nhiên mở mắt ra, tầm nhìn còn chưa rõ ràng đã nhìn thấy một gương mặt ma quỷ vô cùng khủng khiếp được phóng đại trước mắt.


Tay cô gần như là phản ứng theo bản năng, đánh một cái bốp thật mạnh lên gương mặt ma quỷ khó coi đó.

“Yêu ma quỷ quái nào dám đến gần bà cô đây!”
“Ai…”
Một tiếng kêu đau bất ngờ vang lên.

Kỷ Ngự Đình hoàn toàn không ngờ cô lại đột nhiên tỉnh lại, lại còn đột nhiên ra tay, xương sống mũi phía sau mặt nạ sắp bị đè nát bởi cú đánh nặng nề này rồi.

Anh muốn vuốt sống mũi, xem coi có bị chảy máu không, nhưng Sanh Ca đã tỉnh rồi, anh không dám tháo mặt nạ xuống, chỉ đành ráng kìm nén nuốt nỗi đau xuống.

Mặc dù Sanh Ca đã tỉnh rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh rượu.

Tầm nhìn của cô mông lung, đầu cũng choáng váng.

Gương mặt ma quỷ đó giống như kim đồng hồ vậy, không ngừng xoay tròn trước mắt cô.

Tay cô chống xuống giường, vừa lùi ra đằng sau, vừa ngồi dậy, cả người co đến đầu giường, cánh tay liêu xiêu làm ra động tác tự vệ.

“Cái thứ xấu xí này, cách xa tôi một chút!”
Kỷ Ngự Đình bất lực.

Thấy cô hình như vẫn say, anh mới thanh thanh cổ họng, khàn giọng nói: “ Cô Lộc, tôi là Kỷ Ngự Đình.


Kỷ Ngự Đình?
Sanh Ca đọc thầm cái tên này một lần.

Mấy ngày nay, cô nghe nhiều nhất chính là cái tên này.

Khiến cô vô cùng chán ghét ba chữ này!
Mượn hơi rượu, cô đá một cú thật mạnh qua, rồi lại cầm lấy đồ vật trên tủ đầu giường làm vũ khí, hung dữ mắng:
“Cái tên khốn kiếp này! Còn muốn lấy tôi! Tôi sẽ đưa anh đi gặp Diêm Vương trước!”.

Bình Luận (0)
Comment