Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 229


Ánh mắt Sanh Ca kiên định: “Đúng thế ông nội Kỷ, cháu cảm thấy cháu và anh Ngự không hợp nhau, nếu như sau này có cơ hội cháu và anh ta...!có thể làm bạn bè.”
Ông cụ Kỷ vẫn còn rất kinh ngạc khi cô đột ngột đưa ra quyết định như vậy: “Sanh Ca, có phải thằng nhóc đó bắt nạt cháu không? Cháu cứ nói với ông Kỷ, ông sẽ giúp cháu trừng trị nó.”
“Không phải, anh ta không bắt nạt cháu, chỉ là cháu..”
Mười lăm phút sau.
Sanh Ca sa sầm mặt mũi ra khỏi biệt thự của ông cụ Kỷ, Lộc Thập Ngũ đang đợi cô ở ngoài cửa.
Thấy cô đi ra bèn vội vàng đi tới hỏi: “Thế nào rồi cô chủ? Ông cụ Kỷ đồng ý chưa?”
Sanh Ca buồn rầu cụp mắt xuống rồi khẽ lắc đầu.
Ông cụ Kỷ phân tích lợi và hại cho cô, cuộc hôn nhân giữa cô và Kỷ Ngự Đình không phải là một cuộc đính hôn thông thường, nó liên quan rất nhiều thứ, tên hai bọn họ còn bị Kỷ Ngự Đình gắn cho cái danh là một cuộc hôn nhân thương mại.
Mới đính hôn hai ngày đã dễ dàng hủy hôn sẽ khiến cả nhà họ Kỷ và nhà họ Lộc phải đối mặt với dư luận trên mạng và tổn thất lớn về kinh tế.
Sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa ông cụ Kỷ đã không còn can dự vào chuyện lớn trong nhà họ Kỷ nữa rồi, Kỷ Ngự Đình mới là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Kỷ, nếu như từ hôn thì cũng phải bàn bạc với Kỷ Ngự Đình.
Mà với tính cách xấu xa của Kỷ Ngự Đình thì đoán chừng dù có có chĩa súng vào đầu anh thì anh cũng sẽ không đồng ý từ hôn.

Sanh Ca rất tức giận nhưng cô chẳng có cách nào khác.
Lần này cô thực sự bị chiêu trò cũ của Kỷ Ngự Đình bóp chẹt rồi.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao trước đây anh ba lại đính hôn với Phó Âm hơn hai năm dù rõ ràng là anh ấy ghét cô ta như vậy còn mang cái danh đã đính hôn, là con cái của gia đình giàu có thì không dễ dàng hủy bỏ các cuộc hôn nhân thương mại.
Bỏ đi.
Cô thở dài thườn thượt, sau này lại tính toán dài hạn, tạm thời cứ lơ cái tên đàn ông xấu xa Kỷ Ngự Đình trước.
“Từ hôm nay trở đi anh ta và đám vệ sĩ bên cạnh anh ta bao gồm cả đàn em gì đó, chỉ cần đến tìm tôi thì không gặp ai hết.”
“Vâng.”
Lộc Thập Ngũ gật đầu đi theo sau cô rời đi.
Hai người một người đi trước một người từ biệt thự của ông cụ Kỷ đi thẳng ra khỏi hoàng cung của nhà họ Kỷ, nhưng họ không biết rằng lúc đi qua góc đường thì bị một nam thanh niên mặc vest màu xanh đeo kính gọng vàng bất ngờ chú ý đến cô.
Kỷ Tinh Huy nheo mắt nho nhã đẩy gọng kính rồi hỏi vệ sĩ ở phía sau: “Đó chính là cô chủ nhà họ Lộc người đính hôn với Kỷ Ngự Đình sao?”
Vệ sĩ chăm chú nhìn: “Cậu chủ, hình như là vậy.”
“Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, nhưng có vẻ tâm trạng của cô ấy không được tốt, cậu đi nghe ngóng xem hôm nay cô ấy đến đây làm gì.”
“Vâng thưa cậu chủ.”

Vệ sĩ lẳng lặng rời đi, mười phút sau anh ta quay lại chỗ Kỷ Tinh Huy báo cáo: “Cậu chủ, hình như hôm nay cô ấy đến đây là để từ hôn nhưng ông cụ không đồng ý.”
“Từ hôn?”
Kỷ Tinh Huy trầm ngâm suy nghĩ: “Cuộc hôn nhân này là do Kỷ Ngự Đình yêu cầu, từ đó có thể thấy cô gái này có một vị trí đặc biệt trong lòng Kỷ ngự Đình.”
Vệ sĩ: “Nhưng nghe nói Kỷ Ngự Đình không đến tiệc tẩy trần của cô ấy nên xem ra cũng không quá xem trọng cô ấy.”
“Cậu thì hiểu cái gì.” Kỷ Tinh Huy cười khẩy: “Suy nghĩ của Kỷ Ngự Đình là thứ mà cậu có thể dễ dàng đoán được sao, nhưng đi tìm hiểu một chút là biết.”
“Cậu chủ, ý của cậu là?”
Kỷ Tinh Huy nhếch môi cười thâm sâu, khẽ nói: “Hình như Kỷ Ngự Đình đi làm nhiệm vụ rồi, tôi nghe nói bên đó đang nổ súng, nếu như anh ta biết vợ chưa cưới của mình đến nhà từ hôn mà ông cụ còn đồng ý rồi thì không biết sẽ thế nào nhỉ?”
Vệ sĩ lập tức hiểu ý của anh ta: “Cậu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ cử người truyền tin tức này chuẩn xác cho phía Kỷ Ngự Đình.”
Vì vấn đề từ hôn vẫn chưa được giải quyết nên Sanh Ca vẫn chưa yên tâm cô tiếp tục đi Angle.

Sau vài ngày chuẩn bị mọi thứ cơ bản đã xong xuôi, trong hai ngày này cô sẽ chuyển tất cả các nghệ sĩ đã ký hợp đồng mà cô coi trọng bên Angle đến sau đó chọn một ngày là có thể tiến hành cắt băng khánh thành cao ốc.

Cô ngồi vào bàn làm việc bận bịu cả ngày trước màn hình máy tính, cẩn thận kiểm tra hồ sơ của từng nghệ sĩ ký hợp đồng trực thuộc công ty sau đó lựa chọn một cách cẩn thận.
Bận bịu công việc đến tận lúc sắp tan làm thì đột nhiên có tiếng ầm ĩ bên ngoài hành lang, tiếng động to đến mức khiến Sanh Ca phải chú ý.
Cô gác lại công việc chuẩn bị đi ra xem thử.
Cửa của phòng đột nhiên bị đẩy ra Tự Niên bước vào với đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân đều là máu.
Sanh Ca ngạc nhiên rồi lại nhìn ra phía ngoài cửa, Lộc Thập Nhị và Lộc Thập Thất đều bị đánh, chân khập khiễng, vẻ mặt đau đớn.
“Anh dám đánh người của tôi trước mặt tôi sao?” Sanh Ca tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Tự Niên cúi đầu xin lỗi một cách thành khẩn: “Xin lỗi cô Sanh Ca, tôi cử năm sáu người đến tìm cô nhưng bị hai người này ngăn cản nên tôi chỉ đành tự mình đến dùng bạo lực để xông vào, nhưng cô yên tâm máu trên người tôi không phải là của bọn họ, bọn họ chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Là do cô ra lệnh không gặp người của Kỷ Ngự Đình nhưng Tự Niên cứ nhất quyết muốn xông vào thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Sanh Ca trầm giọng nói: “Sao anh lo lắng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Đột nhiên đôi mắt Tự Niên đỏ bừng giọng nói nghẹn ngào: “Cậu chủ xảy ra chuyện rồi! Đang đưa đến bệnh viện nhưng anh ấy không chịu vào phòng cấp cứu, cứ nhất định muốn gặp cô lần cuối mới chịu, cô Sanh Ca, tôi xin cô hãy đi đến thăm anh ấy đi!”
Năng lực của Kỷ Ngự Đình rất giỏi, anh sẽ xảy chuyện sao?
Trái tim Sanh Ca quặn thắt theo phản xạ nhưng sau đó nghĩ lại, cô nửa tin nửa ngờ: “Anh ta luôn dùng khổ nhục kế để lừa tôi, chơi không chán sao? Trước đây giả chết lừa tôi, lần này lấy bệnh tình nguy kịch lừa tôi, lần sau còn muốn giở trò gì nữa?”
“Là sự thật!”
Tự Niên khóc đầm đìa nước mắt, nếu như không phải vì không hợp lý thì thậm chí anh ta còn muốn trực tiếp đánh ngất Sanh Ca mang đến bệnh viện.
“Chúng tôi đang chiến đấu với phần tử khủng bố ở vùng núi thành phố S thì cậu chủ bị bắn vào ngực, máu trên người tôi đều là của anh ấy, anh ấy chỉ muốn gặp cô một lần, cô Sanh Ca tôi xin cô! Cô đi gặp anh ấy đi được không!”

Nhìn thấy anh ta khóc lóc thảm thiết như vậy trong lòng cô dao động.
“Tôi sẽ tin anh một lần! Nếu như Kỷ Ngự Đình lại dám lừa tôi thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!”
Cô không thu dọn đồ đạc mà lấy túi rồi cùng đi bệnh viện thành phố với Tự Niên.
Bên ngoài hành lang của phòng cấp cứu một nhóm người đang ồn ào thậm chí là đang tranh cãi nhưng vẻ mặt đều rất nghiêm trọng, nước mắt ngập trong khóe mắt.
Sanh Ca đi nhanh hơn, Tự Niên đi trước và hét lên: “Mấy người tránh ra! Đừng ồn ào nữa! Cô Sanh Ca đến rồi!”
Đám người nhanh chóng im lặng và lùi lại vào hai bên một các rất có kỷ luật nhường lối đi cho Sanh Ca.
Sanh Ca đi vào giữa rồi nhanh chóng ngửi thấy một mùi máu cực kì nồng nặc.
Kỷ Ngự Đình nằm trên cáng khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, toàn thân đầu bê bết máu đặc biệt là phần ngực đã bị máu nhuộm đỏ một mảng, thậm chi máu vẫn đang chảy không ngừng, ngay cả cáng cũng đã bị máu nhuộm đỏ.
Cảnh tượng quá đẫm máu, Sanh Ca sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại.
Lần này anh thực sự không lừa cô, anh chảy rất nhiều máu!
Sanh ca kinh sợ che miệng, nước mắt không nghe theo cô cứ rơi lã chã, hai chân nặng trĩu, mỗi bước chân đều trở nên vô cùng nặng nề.
Kỷ Ngự Đình thấy cô chầm chậm đi về phía mình đôi mắt đen yếu ớt bỗng lóe lên tia sáng, bàn tay to lớn nhuốm đầy máu của anh run rẩy nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô.
“Đừng khóc...!Anh...!không đau, nhưng em khóc...!anh đau lòng...”.

Bình Luận (0)
Comment