Ly Hôn Xong Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 351


Không nghe thấy tiếng anh ta trả lời lại, cô gái lập tức thấy có chút hoảng loạn.

“Anh trai, anh vẫn còn ở đó chứ? Không phải là anh đã ngất đi rồi đó chứ?”
“Không có.

” Tự Niên uể oải khép mắt lại, giọng nói yếu ớt lên tiếng: “Tôi rất mệt, muốn ngủ một lát.


“Đừng, anh tuyệt đối đừng ngủ mà!”
Cách vách tường cô gái điên cuồng gõ lên vách một hồi lâu, cố gắng đánh thức ý thức của anh ta: “Anh bị thương nặng như vậy, nếu như anh ngủ rồi, miệng vết thương mất máu quá nhiều, anh có thể sẽ không tỉnh lại được nữa đâu!”
Tự Niên bị cô gái cách vách chọc cười.

Từ nhỏ anh ta đã đi theo Kỷ Ngự Đình huấn luyện trong quân đội, sức khỏe nào có tệ đến như vậy, cũng không dễ chết như thế được.

Nhưng ngoài Kỷ Ngự Đình và Sanh Ca ra, đây là một người lạ đầu tiên quan tâm đến anh ta đến như vậy, anh ta cảm thấy ấm áp trong lòng mình.

“Anh trai? Anh ngủ rồi sao? Hay là sắp chết rồi?”
Âm thanh gõ điên cuồng vào vách tường lại lần nữa vang lên.

“Không có…”
Cô gái thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Nếu như anh thực sự buồn ngủ, em có thể trò chuyện với anh, em còn có thể kể chuyện cho anh nghe!”
“Biết kể chuyện kinh dị không?”
“Ờ… Tình cảnh của chúng ta bây giờ không phải chính là chuyện kinh dị sao?”
Mí mắt của Tự Niên khẽ run lên, liếc nhìn xung quanh phòng giam một vòng, sau đó mỉm cười.


Đúng thật, thực sự là rất âm u.

“Anh trai, em biết kể chuyện cười!”
“Trong nhà giam đủ lạnh rồi.


“Chuyện cười của em, còn có thể lạnh hơn cả nơi này!”
“! ”
Hai người càng trò chuyện càng ăn ý, nói chuyện một hồi đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.

Mãi cho đến khi bác sĩ bôi thuốc mà Ninh Thừa Húc gọi tới cho Tự Niên đến rồi, họ mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Lại lần nữa Ninh Thừa Húc đưa Sanh Ca trở về khu chung cư ở khu vực ngoại thành.

Biến phạm vi hoạt động của cô từ cả tòa chung cư thu nhỏ lại thành một căn phòng ở.

Sanh Ca không hề oán trách, không có bất mãn, chỉ yêu cầu anh ta cho mình hai quyển sách nuôi con, để giết thời gian trong mấy ngày nhàm chán này.

Về chuyện ăn uống, Ninh Thừa Húc đúng là cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của cô.

Bởi vì Sanh Ca mới mang thai được hơn hai tuần, thì đã xuất hiện hiện tượng nôn nghén, mê ngủ, và thừa hoocmon sinh dục nữ thấy rõ, Ninh Thừa Húc đã mời tới một nữ bác sĩ khoa phụ sản, mỗi ngày sáng chiều đều đến để kiểm tra tình trạng cơ thể cho cô, điều dưỡng đúng bệnh.

Vào lúc trưa, Ninh Thừa Húc được Trưởng công chúa gọi đến.

“Mẹ.



Anh ta đứng cách một bàn trà, đứng nghiêm túc trước mắt trưởng công chúa.

Trưởng công chúa buông ly cà phê trong tay xuống, sắc mặt rất nghiêm trọng: “Con nói thật cho mẹ biết, cô Lộc mà con đưa về đây, đứa bé ở trong bụng cô ta có phải là của con không?”
Ninh Thừa Húc sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất, sau đó lên tiếng đáp lại: “Phải.


“Con còn muốn bảo vệ cô ta, không nói thật sao?”
Trưởng công chúa tức giận, ném thẳng thừng cốc cà phê còn chưa uống hết xuống đất, không cẩn thận còn bám vệt cà phê trên tay bà ta.

Dưới bàn trà là tấm thảm, cho nên tiếng động cũng không lớn.

Ninh Thừa Húc thấy như vậy, vội vàng đi vòng qua bàn trà, ngồi xổm bên chân bà ta, cầm lấy khăn ướt lau tay cho bà ta.

Trưởng công chúa liếc nhìn dáng vẻ hiếu thảo khôn ngoan của con trai, cơn tức trong người cũng tiêu tán đi không ít, giọng điệu cũng sâu xa hơn:
“A Húc, con hồ đồ rồi sao! Mẹ đã điều tra rõ ràng rồi, cô ta đã đính hôn ở nước Hoa từ lâu rồi, tối hôm qua nhìn vẻ mặt của con, đứa bé này 80% là của người chồng chưa cưới ở nước Hoa của cô ta, có phải vậy không?”
Ninh Thừa Húc cúi thấp đầu, không trả lời lại.

Trưởng công chúa rất khó chịu, những ấn tượng tốt với Sanh Ca trước đó, toàn bộ đều không còn tồn tại nữa.

“Loại phụ nữ hay lật lọng như cô ta, hoàn toàn không xứng với con, cô ta đã cho con ăn loại bùa mê thuốc lú gì mà khiến cho con cứ quyết một lòng với cô ta như vậy?
Ninh Thừa Húc vẫn cúi đầu, dáng vẻ nghiêm túc giúp bà ta lau sạch ngón tay, im lặng không nói lời nào.

Trong lòng trưởng công chúa biết anh ta kiên quyết như thế nào với những thứ mà anh ta muốn có được, chỉ đành thở dài nói: “Hoặc là con kết hôn với một người phụ nữ khác, hoặc là để cô ta bỏ đi đứa bé kia.


“Mẹ, không thể được!” Ninh Thừa Húc ngẩng đầu lên ngay lập tức: “Cả đời này của con nếu không phải là cô ấy con sẽ không cưới!”
Nhắc đến đứa bé trong bụng Sanh Ca, ánh mắt anh ta lập tức né tránh, giọng điệu mềm yếu hơn hẳn: “Phá thai sẽ làm thương tổn đến cơ thể của cô ấy, đứa bé này… Con muốn để cô ấy sinh ra, nếu như sau khi kết hôn mà con thực sự không chịu nổi nữa, thì sẽ giao đứa bé này về nước Hoa, cho người cha kia của nó nuôi dưỡng.


Trưởng công chúa không thể tin nổi: “Con vậy mà lại muốn để cô ta sinh đứa bé ra? Con là muốn để sự sỉ nhục này tồn tại cả đời sao? Sau này con nhìn thấy đứa bé này sẽ không thấy xa cách sao? Loại phụ nữ như cô ta có gì đáng giá để con phải lưu luyến đến như vậy?”
Những lời nói này như kim châm đâm vào trong trái tim nhạy cảm đã bị kiềm nén nhiều năm của Ninh Thừa Húc.

Anh ta cười nhạo một tiếng, ánh mắt ngước lên đầy vẻ chất vấn: “Mẹ, con không phải chính là một sự tồn tại sỉ nhục như vậy sao? Trước đây mẹ không phải cũng làm như thế sao? Cho nên, mẹ cũng là “loại phụ nữ như cô ta” trong lời mẹ nói sao?”
“Con! Mất dạy!”
Trưởng công chúa trừng mắt kinh ngạc nhìn anh ta, vô cùng tức giận vung tay tát anh ta một cái.

Đánh xong, trưởng công chúa nhìn đứa con trai mà mình áy náy và yêu thương nhất, trong lòng bà ta vô cùng hối hận, lập tức vuốt ve gương mặt anh ta.

“Xin lỗi, là mẹ làm sai rồi, những năm này khổ cho con!”
Ninh Thừa Húc cầm tay của bà ta, mỉm cười trấn an: “Không sao, con không đau.


Những năm tháng từng trải qua đau khổ, từng trải qua những cảm giác bất công, đã trôi qua từ lâu rồi.

Trong mắt trưởng công chúa rưng rưng nước mắt, nói tiếp: “A Húc, nếu như con đã biết những gì mẹ đã trải qua, thì con nên biết, thế này cũng rất không công bằng với đứa bé ở trong bụng cô ta, chẳng lẽ con hy vọng đứa bé trong bụng cô ta sau này sẽ giống như con sao?”
Ninh Thừa Húc không trả lời, trong lòng anh ta thực sự có suy nghĩ như vậy.

Thế này thì có gì không tốt?
Đó là đứa con của cô và Kỷ Ngự Đình.

Nếu như sau này nó tranh chấp với anh ta, sẽ bởi vì mình là con riêng mà mất đi hy vọng, như vậy không phải rất thú vị sao?
“Con chỉ biết là con rất yêu cô ấy, con sẽ cưới cô ấy.



“Nhưng mà…”
Trưởng công chúa càng thêm đau lòng cho anh ta: “Nhưng mà A Húc, cô ta không yêu con! Như vậy sẽ chỉ giống như cả cuộc đời của mẹ, vĩnh viễn sẽ không yêu Guy Haro vậy, sống cùng với người phụ nữ như vậy cả một đời, con thật sự sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”
Từ cung điện của Trưởng công chúa đi ra ngoài, từ đầu đến cuối trong đầu Ninh Thừa Húc vẫn vang vọng những câu nói cuối cùng mà mẹ đã nói với anh ta.

Còn có những lời mà Tự Niên đã nói, Sanh Ca đã nói…
Tất cả mọi người đều cứ khăng khăng nhắc nhở anh ta, Sanh Ca sẽ không yêu anh ta, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh ta.

Nếu như anh ta thật sự yêu Sanh Ca, vậy thì nên buông tay đi, nên thành toàn chúc phúc cho cô!
Nhưng mà, tình yêu vốn dĩ chính là ích kỷ, là chiếm hữu, anh ta làm những chuyện này chỉ vì muốn có được cô mà thôi, anh ta cũng có thể đem lại hạnh phúc cho cô!
Tại sao mọi người ai cũng nói là anh ta đã sai vậy?
Anh ta thật sự rất không cam lòng!
Vừa nghĩ đến đứa bé trong bụng Sanh Ca là kết quả sau cuộc yêu đương của cô và Kỷ Ngự Đình, vừa nghĩ tới cảnh tượng hai người họ hôn nhau triền miên, lý trí của anh ta dường như không còn tồn tại nữa.

Cảm giác ghen tị và không cam lòng giống hệt như một con rắn độc, cứ quấn chặt lấy trái tim của anh ta, khiến cho anh ta gần như không thể thở nổi.

Cảm giác bị k1ch thích như vậy, anh ta muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ!
Nếu như thứ anh ta không có được, vậy thì mọi người sẽ cùng bị hủy diệt hết đi!
Jamie nhìn thấy sắc mặt anh ta không thoải mái cho lắm, lập tức lên tiếng hỏi một cách dè dặt: “Chủ nhân, muốn trở về cung điện Arzee sao?”
Ninh Thừa Húc khẽ vuốt ấn đường, đầu óc anh ta lúc này đau đớn như sắp bùng nổ vậy: “Thôi đi, xuất cung, đi đến quán bar.


Đêm khuya, Sanh Ca đã ngủ.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng xe ô tô chạy trên đường lớn đang gầm rú dưới lầu, cô không quan tâm, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Không bao lâu sau, ngoài cửa lại vang đến tiếng gõ cửa dồn dập, theo đó là tiếng Jamie nôn nóng gọi cô.

“Cô Lộc! Cô mau tỉnh dậy, chủ nhân đã uống rượu say rồi, cứ một mực nhắc đến tên của cô, cô mau ra xem anh ấy đi!”


Bình Luận (0)
Comment