Bình hoa được trưng bày ở đó cả một đêm, uống rất nhiều rượu, chờ đến nửa đêm, vẫn mơ mơ màng màng nấu cho Tạ Yểu một bát mì trường thọ. Nếu không phải bát mì đó trông như bị đầu độc, thật sự không thể ăn được, trong lòng Tạ Yểu vẫn cực kỳ cảm động.
Con ma men nằm gục xuống bàn, sắc mặt đỏ bừng, cả người đầy mùi rượu, Tạ Yểu thở dài: "Không phải bình thường chỉ uống trà thôi sao, còn tỏ vẻ mình uống được làm gì, nhất định phải uống rượu. Đã uống thì uống, tửu lượng lại không tốt, chỉ là gặp mặt vài tiểu thư, xem mắt thôi mà, cần gì phải uống đến mức này... Người ta thấy huynh như vậy cũng ngại ngùng không dám bắt chuyện, sợ bị hun cho cả người đầy mùi rượu."
Con ma men kia hoàn toàn không nhận thức được, mê ly mông lung mà nhìn cậu, những lời sau đó không nghe rõ một câu nào, cười khúc khích hỏi: "Ta say rồi sao?"
Tạ Yểu không muốn so đo với con ma men, gọi Đông Mai đến, bảo nàng đi nấu một bát canh giải rượu. Đông Mai thấy Tạ Ải Ngọc gục trên bàn, toàn thân nồng nặc mùi rượu, vội vàng đáp lời, rồi chạy vội đến phòng bếp.
Tạ Ải Ngọc khi say không biết tiết chế chút nào, nắm chặt tay áo cậu, sức lớn đến mức Tạ Yểu còn nghi ngờ y muốn xé rách tay áo của cậu, để cậu làm một "đoạn tụ".
Vốn là chàng thiếu niên cao quý, giờ đây lại biến thành con ma men không nói đạo lý, thật chẳng ra thể thống gì.
Tạ Ải Ngọc nói: "Sao em không để ý đến ta... Ta tỉnh táo lắm, đâu có say đâu."
Tạ Yểu không chịu nổi mùi rượu, vội bịt mũi lại, ghét bỏ nói: "Đợi Đông Mai mang canh giải rượu đến, huynh uống xong rồi thì đi về đi."
Y dường như nghe hiểu những lời này, tay nắm ống tay áo lại càng mạnh thêm, muốn dựa vào vai cậu, nhưng không dựa được, ấp úng: "Ta không đi nổi... trước mắt hoa cả lên, lại không có ai đến đỡ, em thương ta chút đi mà, để ta ngủ ở đây một đêm được không?"
Tạ Yểu nghi ngờ y đang giả say, nói chuyện vẫn mạch lạc, còn không quên làm ra vẻ đáng thương, có chỗ nào giống như say thật đâu chứ — nhưng toàn thân y nồng nặc mùi rượu, điều này thì không thể giả được.
Tạ Yểu lười tìm hiểu sâu xa, mặc kệ y giả say hay say thật, chỉ cho y ở lại một đêm thôi mà.
Đông Mai mang canh giải rượu đến, Tạ Ải Ngọc không chịu uống, cơn điên say rượu nãy giờ chưa được bộc phát, lúc này đều trào ra hết. Tạ Yểu không chiều y, lập tức đè chặt y xuống, bóp cằm y, buộc y phải mở miệng ra, rồi đổ canh giải rượu vào.
Cả quá trình này diễn ra trơn tru như nước chảy mây trôi, dường như cậu đã làm rất nhiều lần trước đây rồi, Đông Mai không khỏi hỏi: "Thiếu gia, người học được cách này từ đâu vậy..."
Tạ Yểu cười nói: "Mẹ nuôi của ta trước đây bệnh rất nặng, cứ không chịu uống thuốc, mỗi lần đều bắt ta ép uống như thế này."
Đông Mai liền ngậm miệng, rồi lẻn đi.
Con ma men bị ép uống một bát canh giải rượu rất bất mãn với cách hành xử thô bạo của cậu, nhưng chỉ khẽ cọ vào ủng của cậu một cái.
Trong khi đó, Tuyết Ly trong phòng nhân cơ hội nhảy lên bàn, dùng móng vuốt bẩn của mình đạp lên mặt y vài lần.
Trên mặt Tạ Ải Ngọc xuất hiện vài dấu chân mèo như hoa mai, Tạ Yểu nhìn một lúc, rất muốn cười nhạo y, nhưng với tình trạng hiện tại của Tạ Ải Ngọc, chắc chắn sẽ dò hỏi tới tận cùng, cứ nắm chặt cậu mà hỏi tại sao cậu lại cười vui vẻ như vậy.
Tuyết Ly kêu "meo" một tiếng, nhảy xuống bàn, nghênh ngang bỏ đi.
Còn cậu đỡ con ma men này dậy, trở về phòng ngủ.
Trong yến tiệc sinh nhật, Tạ Ải Ngọc bị Lâm Vân Tình gọi đi, gặp mặt vài tiểu thư.
Khổng Kham như xem kịch vui, né tránh Tưởng Đức Thành, đến chỗ cậu ngồi ké, nhìn Tạ Ải Ngọc uống một hơi mấy ly rượu vào bụng, xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn mà nói: "Tửu lượng của y được chừng nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Lần trước Kim Thần mời chúng ta đến Dạ Phong Lâu, y chỉ uống có ba ly đã say chuếnh choáng rồi."
Người chỉ uống có ba ly đã say chuếnh choáng không biết bây giờ đã uống bao nhiêu rượu, Tạ Yểu nhìn thấy tất cả, lại nhớ đến lời Khổng Kham nói về việc y phải đi xem mắt, trong lòng đã hiểu được vài phần.
Không muốn xem mắt, cố tình chuốc say bản thân.
Trong mắt cậu xuất hiện vài phần thương hại — phải đính hôn cưới xin với một cô gái chưa từng gặp mặt, thật đáng thương.
Cậu lại nghĩ, ta sẽ không như vậy đâu, ta phải thành hôn với người mình yêu.
*
Cậu hoàn hồn, kéo lại dòng suy nghĩ, khó khăn lắm mới đỡ được con ma men nặng trịch như chết này lên sập, vừa mới cởi áo ngoài, đang định giúp Tạ Ải Ngọc cởi áo ngoài, thì lập tức bị y ấn xuống chăn đệm.
Tạ Ải Ngọc áp sát vào cậu, liền há miệng cắn vào hõm cổ cậu, sau đó lại liếm vài cái, để lại vài dấu đỏ trên hõm cổ.
"Huynh làm gì vậy?!" Cậu tức giận nhỏ giọng mắng: "Tránh ra!"
"Giữa ban ngày ban mặt... em cởi xiêm y làm gì?" Tạ Ải Ngọc ngẩng mặt lên, đôi mắt đen như đầm nước, mơ màng nhìn vết răng trên hõm cổ cậu, lẩm bẩm nói: "Hay là ta đang nằm mơ..."
Tạ Yểu đá văng y ra, ngồi bật dậy: "Huynh mơ cái quái gì, say đến mức không phân biệt được ngày hay đêm, còn không mau ngủ đi!"
Tạ Ải Ngọc ngơ ngác một lúc, tự mình cởi áo ngoài, tiện tay ném xuống đất, rồi lại muốn cởi áo trong, lập tức bị Tạ Yểu nắm lấy tay. Y vừa định mở miệng, đã bị chăn bông phủ lên mặt, chìm vào bóng tối, một tiếng "bịch" vang lên, y ngã vào giường đệm, còn kéo theo Tạ Yểu ngã cùng.
Y cọ vài cái vào hõm cổ Tạ Yểu, lồng ngực áp sát vào lưng Tạ Yểu, ngửi thấy mùi hương bồ kết rất nhẹ, không kìm lòng được, lại nhẹ nhàng hôn liếm lên đó.
Tạ Yểu vùng vẫy không ra, sợ y say rượu lại nổi cơn điên, đành để mặc cho y ôm, lạnh lùng nói: "Đắp chăn."
Con ma men ngoan ngoãn làm theo, sau đó không làm gì thừa nữa.
Cậu nghe thấy hơi thở sâu nặng đều đặn phía sau lưng, thầm thở dài một hơi, cũng nhắm mắt lại, ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Khi Tạ Ải Ngọc tỉnh dậy, trong lòng vẫn đang ôm Tạ Yểu, y tưởng mình đang nằm mơ, còn tự véo mình một phen, đau điếng, đây không phải là mơ.
Tạ Yểu dựa vào lồng ngực y, tư thế ngủ rất ngoan.
Y ngơ ngẩn một lúc, định nâng tay lên, nhưng lại làm Tạ Yểu run run lông mi một chút, giãy giụa muốn tỉnh lại.
"Làm loạn cái gì vậy." Tạ Yểu lẩm bẩm: "Toàn thân đầy mùi rượu, hôi muốn chết..."
Tạ Ải Ngọc lúc này mới ngửi thấy mùi rượu trên người mình.
Đêm qua y đã uống rất nhiều rượu, tửu lượng của y không tốt, chỉ cần ba bốn ly đã say chuếnh choáng, nên thường không tham uống. Nhưng đêm qua y bị bắt đi xem mắt gì đó, y là nhân vật chính của yến tiệc sinh nhật, không thể rời đi trước, đành phải nghĩ ra biện pháp này, không ngờ chỉ uống có năm ly rượu mà đã say thành ra như vậy.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đêm qua, y đè Tạ Yểu vừa hôn vừa liếm, y sốc đến mức giật mình ngồi bật dậy.
Tạ Yểu bị động tĩnh của y đánh thức, tâm trạng buổi sáng lại không tốt lắm, nâng chân đá y một cú rớt xuống giường.
Tuy nhiên, tiếng động này lại làm kinh động đến Sơn Hạc đang đứng chờ bên ngoài, cậu ta tưởng Tạ Yểu ngủ không thành thật, lại lăn xuống giường, vội vàng đẩy cửa vào, nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại là đại thiếu gia đang ngồi dưới giường, nhị thiếu gia nổi giận đùng đùng, đang quấn mình trong chăn, trên cổ còn có vài dấu đỏ đáng ngờ.
Sơn Hạc lập tức hai mắt tối sầm, suýt nữa nghẹn chết.
Sơn Hạc không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng sợ, chạy đến bên cạnh Tạ Yểu, lấy chăn che đi những vết đỏ trên cổ cậu, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh, hỏi: "Sao đại thiếu gia lại ở đây?"
Trong lòng cậu ta lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần "A Di Đà Phật", gấp đến mức sắp khóc.
Lúc này Tạ Yểu mới thu lại cơn giận của mình, lạnh lùng nói: "Đêm qua y uống quá nhiều rượu, ngủ ở phòng ta một đêm, nửa đêm lại nổi cơn say rượu phát điên, coi ta là cái chân giò gì hả, còn gặm ta mấy cái."
Sơn Hạc nói: "Sao dưới đất còn có một kiện xiêm y..."
Tạ Yểu bảo: "Của y. Đêm qua y thậm chí không mặc áo ngoài, cứ thế ném xuống đất."
Sơn Hạc nhìn Tạ Yểu, rồi lại nhìn Tạ Ải Ngọc.
Tạ Yểu mặt đầy vẻ khó chịu, còn Tạ Ải Ngọc giờ vẫn còn hơi ngây ngốc.
Cậu ta vội nhặt áo ngoài lên, quả nhiên, dính toàn mùi rượu.
Cậu ta đoán đại khái — có lẽ là đêm qua đại thiếu gia uống quá nhiều rượu, ở đây say rượu quấy phá, coi Tạ Yểu thành cô nương, cắn mấy cái.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra đại thiếu gia cũng là người không có quy củ, còn say rượu làm loạn ở phòng người khác nữa chứ. Sơn Hạc nghĩ.
___
Lời tác giả:
Ngọc & Sơn Hạc: (Đồng tử giãn to)
Yểu: Phiền chết đi được, có để người ta ngủ không, vừa cắn vừa liếm coi ta là cái chân giò hả.