Dòng suy nghĩ bị kéo trở lại.
Tạ Yểu mặt không cảm xúc, chậm rãi nói: "Ngươi chọc giận ai không chọc, vậy mà lại đi chọc giận ta." Ánh mắt cậu rơi xuống phía sau Vưu Khê, cười nhạt nhẽo: "Không, ta nói sai rồi — người ngươi không nên chọc nhất đáng lẽ là một người khác mới đúng."
Vưu Khê đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, theo ánh mắt của Tạ Yểu quay đầu lại nhìn, cuối cùng đối mặt với một cú đấm!
Tạ Yểu không nhìn nữa, quay người bế Truy Vân lên, đưa cậu ta trở về Thập Cư, Sơn Hạc đi theo như một cái đuôi nhỏ, bám sát phía sau.
Chờ tới khi cậu từ Thập Cư đi ra, Vưu Khê đã biến mất dạng, trên mặt đất có thêm vệt máu nhỏ đỏ sẫm.
Mà Tạ Ải Ngọc đang đứng trước cửa Thập Cư, nghiêng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.
"Thật đáng thương," Tạ Yểu nói: "Rõ ràng chỉ cần bám chặt lấy Kim Thần là được, vậy mà vẫn muốn trêu chọc ngươi."
Tạ Ải Ngọc có vẻ vui vẻ hơn, dịu dàng nói: "Hắn không trả lại công bằng cho ta, cũng không có ai thương xót ta, ta đành phải tự mình giành lấy thôi." Rồi lại tỏ vẻ ấm ức: "Ta chịu oan ức lớn như vậy, cũng không thấy em đến nhìn ta lấy một lần."
Tạ Yểu âm thầm lùi lại vài bước về sau, cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt y, "Ta còn có việc, đi trước."
Tạ Ải Ngọc nói: "Nhưng ta thật sự rất buồn."
Cậu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, vùi đầu bước về phía trước.
Cậu nghĩ, liệu Tạ Ải Ngọc có thật sự buồn không? Có phải thật không, hay lại đang lừa dối cậu nữa?
Rốt cuộc cậu vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua một cái.
— Tạ Ải Ngọc vẫn đứng ở vị trí cũ, không đuổi theo cậu, như thể chân đã bén rễ xuống đất.
Cũng thấy nước mắt nơi khóe mắt Tạ Ải Ngọc, cuối cùng rơi xuống vạt áo.
Nhưng cậu như thấy sói dữ hổ báo, bỏ chạy như bay.
Chờ tới khi cậu trở về Trúc Cư, Khổng Kham đã được Trần Trác Quang gọi dậy.
Khổng Kham đang súc miệng, thấy cậu trở về với vẻ mặt hoảng hốt, liền nhổ nước ra, hỏi: "Giữa ban ngày ban mặt ngươi gặp quỷ à?"
Tạ Yểu nhớ tới nước mắt của Tạ Ải Ngọc, cảm thấy cái này cũng chẳng khác gì gặp quỷ, liền đờ đẫn gật đầu.
Cậu ngồi xuống bậc thềm trước cửa, nhìn những đám mây đang bay lượn thong thả trên trời, không khỏi nhớ đến Tạ Ải Ngọc.
Khổng Kham rửa mặt xong, đi đến trước mặt cậu, đẩy nhẹ một cái rồi nói: "Nếu ngươi cứ ngẩn người thế này, đến nửa đêm cũng không đến được chỗ người đưa thư đâu."
Tạ Yểu đột ngột đứng dậy, quay người vào phòng, lấy lá thư ra.
"Đi thôi." Tạ Yểu nói: "Ta đến Thập Cư xem Truy Vân, nên đã chậm trễ khá lâu rồi."
Trong Thái Học có lập một bưu cục, mỗi ngày đều có người đưa thư ở đó, có thể gửi thư hoặc nhận thư, mục đích là để thuận tiện cho các học trò quê xa kinh thành liên lạc với gia đình.
Tạ Yểu mỗi tháng đều đến bưu cục một chuyến, người đưa thư đã nhớ mặt cậu, lúc này thấy cậu liền cười rộ lên: "Lang quân, lại đến gửi thư về nhà à?"
Tạ Yểu cười đáp: "Mẫu thân lòng luôn nhớ nhung, không gửi thư bà lại lo lắng đủ điều." Sau đó cậu đưa thư cho người đưa thư, đẩy Khổng Kham một phen: "Không phải đến lấy thư sao?"
Khổng Kham hỏi: "Có thư Tưởng Đức Thừa gửi đến không?"
Người đưa thư đáp: "Để ta tìm xem. Tháng trước quả thật có một lá thư đề lạc khoản họ Tưởng..."
Tìm kiếm hồi lâu, người đưa thư từ dưới bàn đưa tay lên, đặt một lá thư lên bàn, nói: "Ồ, tìm thấy rồi!"
Khổng Kham liền cầm lấy thư, nói lời cảm tạ với người đưa thư, rồi sau đó cùng Tạ Yểu ra khỏi bưu cục.
Thư còn chưa mở, hắn ta tiện tay cho vào túi tay áo, hỏi: "Còn lâu mới hết kỳ nghỉ, vào nội thành chơi một chuyến không?"
Tạ Yểu sau khi nghe xong, vừa định mở miệng đã nghe hắn ta nói tiếp: "Mấy ngày nay A Ngọc buồn bã lắm, suốt ngày ủ rũ trong phòng ngủ, bạn cùng phòng cũng không dám quấy rầy y... Ta nghĩ ngoài bọn Ỷ Nguyệt ra, lại rủ thêm A Ngọc cùng đi, ta thật sự sợ y buồn muốn chết luôn rồi."
"..." Tạ Yểu trầm mặc một lúc lâu, trong lòng nghi ngờ Tạ Ải Ngọc phái Khổng Kham đến truyền lời, giúp y giả vờ đáng thương đúng không.
Nhưng cậu lại nhớ đến cảnh Tạ Ải Ngọc không tiếng động rơi lệ trước mặt mình, trong lòng không khỏi mềm đi vài phần.
Cậu đặt nước mắt và mối thù đã ghi chú không biết bao nhiêu lần lên bàn cân — Nước mắt vẫn quá nhẹ, thế là cậu lắc đầu, trầm mặc từ chối Khổng Sẩm.
Việc có một người "Huynh trưởng" mang ý đồ không trong sáng với mình, rõ ràng đã đè nén cậu ép tới mức thở không nổi.
*
Sau khi hết kỳ nghỉ, cậu lại dần trở nên bận rộn bù lu bù loa, đã sớm ném chuyện này ra sau đầu. Sau khi xong việc, Trần Trác Quang nói với cậu: "Tinh thần Tạ Ải Ngọc không vui vẻ gì, cực kỳ uể oải, thế là Ỷ Nguyệt kéo ta đi nơi khác, chúng ta đã tách ra."
"Đinh Phương ở cùng y." Trần Trác Quang lại nói tiếp: "Ỷ Nguyệt sau đó nói với ta, có vẻ như Đinh Phương đã đưa y đến Nam Phong Quán..."
Tạ Yểu ngẩng đầu lên: "Nam Phong Quán?"
Trần Trác Quang liền giải thích: "Đó là Nam Phong Quán duy nhất ở kinh thành. Những ai chuộng nam sắc đều thích đến đó."
Cậu hơi sửng sốt, nhìn về phía Tạ Ải Ngọc.
Tạ Ải Ngọc cúi đầu, Khổng Kham bên cạnh đang nói chuyện với y, nhưng hiển nhiên y không nghe vào tai, chỉ ngồi yên lặng ở đó, đóng vai một cái bình hoa xinh đẹp.
Bình hoa xinh đẹp dường như cảm nhận được gì đó, cuối cùng ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm mắt với Tạ Yểu, bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Yểu cảm thấy thật hoang đường.
Khóe mắt Tạ Ải Ngọc ửng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt, trông như một bông hoa héo úa. Y cứng nhắc nhếch nhếch khóe miệng, như muốn mỉm cười với Tạ Yểu.
Nhưng chỉ đối mặt với Tạ Yểu trong chốc lát, y lại cúi đầu xuống, nụ cười trên môi cũng biến mất, như thể nhận ra biểu cảm của mình quá cứng đờ, cười như vậy cũng không được tao nhã, nên dứt khoát không cười nữa.
Tạ Yểu chợt nhớ tới nụ cười mà Tạ Ải Ngọc dành cho cậu từ trước đến nay luôn ôn tồn lễ độ, thành thục lão luyện.
Nhưng giờ phút này lại cứng ngắc như thế, không còn chút diễm lệ thường ngày, cũng chẳng dịu dàng.
Cậu đứng dậy, ma xui quỷ khiến bước về phía bàn dài.
Khổng Kham miệng vốn đang lải nhải bỗng ngậm lại, thấy cậu đến chỉ nhún nhún vai, rồi đi tìm Trần Trác Quang, hai người cùng đi ra khỏi phòng ngủ, để lại không gian cho bọn họ.
Tạ Ải Ngọc vẫn cúi đầu như cũ.
Khóe mắt hình như vẫn ửng đỏ, trông cực kỳ đáng thương, Tạ Yểu không biết vì sao bỗng nhớ đến Tuyết Ly. Cậu và Tạ Ải Ngọc cùng nhau nhặt được Tuyết Ly, lúc đó nhìn nó thật bẩn thỉu — Tạ Ải Ngọc trông cũng đáng thương như nó khi đó vậy.
Sau hồi lâu suy nghĩ, cuối cùng cậu mở miệng, nhưng lời nói thốt ra lại không như ý muốn: "... Ngươi khóc cái gì?"
Câu nói này nghe như đang chất vấn, nhưng ý Tạ Yểu không phải thế.
Thế là, vừa nói xong cậu liền hối hận. Tạ Ải Ngọc nhìn về phía cậu, nhưng trong đôi mắt ấy như có cả một hồ nước vỡ òa, chỉ chực trào ngay sau đó, mong manh đến nỗi Tạ Yểu không nỡ nói thêm lời nào.
Từ trước đến nay cậu luôn phải chào thua trước nước mắt.
Tạ Ải Ngọc lại hỏi: "...Ta khóc sao?"
Tạ Ải Ngọc giơ tay lên, xoa xoa khóe mắt, đôi mắt vừa chớp một cái, nước mắt liền rơi xuống, như những hạt trân châu đứt dây. Y lại cúi đầu, thế là nước mắt rơi tong tong vào lòng bàn tay y, vỡ tan thành từng mảnh.
Cậu không muốn thấy nước mắt của Tạ Ải Ngọc nữa. Xấu hổ quá, cậu mềm lòng rồi.
Tạ Yểu sợ hãi cực độ, cậu vốn đã như đi trên băng mỏng, mà Tạ Ải Ngọc lại đè ép cậu đến mức không dám nhúc nhích, trên chân cứ như bị đổ chì, bị xiềng xích nặng nề trói chặt, chỉ cần bước sai một bước sẽ chịu cảnh vạn kiếp bất phục.
Trong lúc tinh thần Tạ Yểu đang hoảng hốt, thì nghe thấy y lẩm bẩm nói: "Ah, khóc rồi." Nhưng y dường như không thèm để ý, lại mạnh tay lau khóe mắt càng đỏ hơn, nước mắt hình như không thể ngừng được, làm ướt cả tay áo y, "Yểu Yểu."
"— Ngày đó ta không lừa em, ta nhìn em đi xa dần, trái tim ta thật sự... như tan nát."
___
Lời tác giả: Cảnh báo giả vờ khóc ️
Ngọc thật sự đang buồn, nhưng khóc là giả vờ, bởi vì Yểu Yểu không chịu nổi chiêu nước mắt cá sấu.
Giờ phút này trong lòng Yểu đang nghĩ: Lời ta vừa nói đúng là có vẻ như đang chất vấn, càng nghĩ càng thấy giống một trượng phu vô tâm hỏi thê tử tại sao lại khóc... Không đúng, sao y lại khóc lóc như hoa lê dính mưa thế này... Cứu mạng, ta chịu không nổi cảnh người khác khóc đâu.