Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 32



Tôi yêu Mie, tôi lỡ yêu cô ấy mất rồi.
Điều hối hận nhất trong cuộc đời của tôi là đã không nói cho Mie biết rằng tôi cũng yêu cô ấy rất nhiều. Tôi chắc chắn rằng tình yêu của tôi không thua kém gì tên nhóc kia hết. Nhưng biết làm sao được, hắn đã nhanh hơn tôi một bước nên bây giờ hai người họ đang yêu nhau và ở bên nhau rồi. Tôi có đáng thương không cơ chứ? Biết là chẳng thể có kết quả gì mà sao cứ đến đây hàng ngày? Tôi còn chờ đợi điều gì ở nơi này cơ chứ?

Hôm nay tôi lại đến, từ đây tôi có thể nhìn vào tòa thành kia. Nhưng làm sao mà thấy được Mie nhỉ? Tôi đúng thật là điên, một tên đại ngốc không hơn không kém. Tại sao tôi lại làm cái việc vô nghĩa không mục đích này hàng ngày nhỉ?
Định quay về thì tôi chợt nghe có tiếng động gì đó, rất giống với tiếng lá cây bị giẫm nát, làm cho vỡ vụn. Cẩn thận bước lên, vén bụi cây gai gần đó ra quan sát thì trời ơi, là Mie. Sao cô ấy lại nằm ở đây? Đôi bàn tay đầy máu kia là sao chứ? Jay đã làm gì cô ấy thế này? Tôi vội chạy đến, đỡ Mie nằm gọn trên chân tôi, giọng lo lắng :
- Cô sao vậy? Mie, mở mắt ra nhìn tôi đi chứ!
Cố gắng mở đôi mắt ra, Mie trả lời tôi bằng một giọng thều thào không còn chút sức lực :
- Yul... Làm ơn... đưa tôi... rời khỏi đây đi...
Sau đó Mie lại ngất đi. Có vẻ như tên nhóc khốn kiếp kia đã nuốt lời rồi. Hắn không chăm sóc tốt cho cô ấy. Tốt nhất là đừng để tôi gặp được hắn. Nếu không, tôi sẽ...

Nhìn Mie yếu ớt quá. Có lẽ việc trước tiên tôi nên làm là đưa cô ấy về. Chuyện tìm gặp và xử lý hắn để tính sau đi.
Bế cô ấy trên tay, tôi nhìn mà thật đau lòng. Bàn tay kia vẫn còn rỉ máu, có chỗ máu đã khô cứng lại. Tôi cố gắng chạy thật nhanh để đưa Mie về. Lúc vừa rời khỏi chỗ đó thì tôi cũng kịp nghe được có tiếng ra lệnh, hò hét tìm người của tên Jay kia. Chắc là hắn đang tìm Mie rồi, tìm về để rồi lại hành hạ sao? Đừng hòng tôi để cô ấy rơi vào tay hắn lần nữa.
Đến rồi, từ ngày Mie đi, nơi đây chỉ còn là một căn nhà không chủ. Thiếu hơi ấm của cô gái ấy nơi đây trở nên thật buồn tẻ, thật lạnh lẽo biết bao! Giọng tôi trầm xuống khi thấy đôi môi nhỏ nhắn kia dường như vừa mấp máy điều gì đó :
- Cô yên tâm đi, chúng ta về nhà rồi!
Tôi đặt cô ấy nằm xuống giường. Có lẽ tôi phải đi tìm một ai đó đến để xem tình hình Mie lúc này mới được. Chứ nếu cứ để như vậy thì không ổn chút nào.
Bà ấy là một nữ y tá trong vùng. Tôi chăm chú nhìn bà băng bó vết thương và thăm khám cho Mie mà không khỏi sốt ruột. Tôi sợ bà ấy không cẩn thận sẽ làm cô ấy bị đau. Có lẽ là tôi đã lo lắng quá nhiều rồi nhỉ? Cuối cùng thì cũng xong, tôi hỏi :

- Cô ấy có vấn đề gì sao?
- Uhm thì... Tôi cần nói chuyện với anh một tí. Được chứ? - Cách mà bà ấy nói chuyện thực làm cho người khác rất lo lắng nha.
Rồi tôi cùng bà ấy ra ngoài. Chúng tôi nói chuyện về tình hình hiện tại của Mie. Giọng bà ấy vẫn đều đặn nói trong lúc tôi thực sự bị sốc khi cố gắng hiểu hết những gì mình vừa nghe được. Tôi dặn lòng là phải thật bình tĩnh để bản thân sẽ không nghe sót bất cứ điều gì. Nhưng cô gái nhỏ bé kia, tại sao lại phải đối mặt với những chuyện khủng khiếp như thế chứ?


Bình Luận (0)
Comment