Ma Cà Rồng Sa Ngã (The Guilty Vampire Boy)

Chương 35



Căn nhà này, là nơi tôi đã ở cùng với chị. Đó là khoảng thời gian rất đẹp vì tôi đã được sống như một con người bình thường. Sao bây giờ trở lại đây, nó lại im lặng thế, trống vắng thế.
- Chị Mie ơi... - Tôi gõ cửa, chầm chậm gọi chị.
Không có tiếng trả lời, tôi bắt đầu lo lắng. Tôi sợ chị đã không còn ở đây nữa. Vậy thì sao nhỉ? Tôi phải làm gì đây?
- Em là Jay đây. Chị có ở trong đó không?
Vẫn im lặng. Thật là thất vọng mà. Định là sẽ bỏ đi nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất lạ. Cảm giác như chị vẫn còn ở đâu đây. Tôi đành tự ý mở cửa.

Người nằm trên giường kia không phải là Mie sao? Sao chị không trả lời tôi nhỉ? Chị quay mặt vào trong, im lặng.
- Mie... Em về nhà rồi đây!
Cẩn thận xoay người chị lại. Trời ơi, sao trông chị xanh xao, mệt mỏi thế này? Rồi chị từ từ mở đôi mắt ra nhìn tôi :
- Jay...
- Có chuyện gì vậy? Sao chị lại thế này?
Mie chỉ mỉm cười không đáp. Cầm bàn tay tôi lên mân mê một lúc rồi đặt nó lên bụng mình :
- Bé con chào ba đi nào!
Tôi sững sờ, chị đang nói gì vậy? Bàn tay tôi đang đặt trên bụng chị kia, dường như vừa cảm nhận được điều gì đó.
- Chị có thai sao?
Chị gật đầu. Làm sao có thể diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này? Tôi vui lắm. Hôn vào khuôn mặt có phần tái nhợt của chị, tôi âu yếm :
- Em thật sự rất vui khi nghe được điều này. Xin lỗi vì đã quá vô tâm!
Chị vuốt nhẹ lên tóc tôi, giọng có phần mệt mỏi :

- Không sao, về nhà là tốt rồi. Chị hiểu mà, không trách em đâu!
Con người chị luôn là thế, bao dung và vị tha vô cùng. Từ nay, tôi sẽ dùng tất cả cuộc đời này để yêu chị, chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.
- Jay! Cậu ra đây, tôi nói chuyện một lúc. - Có tiếng Yul từ ngoài sân vọng vào.
- Chị nghỉ ngơi đi nhé! Em sẽ quay trở lại ngay.
Tôi ra ngoài, sao trông Yul nghiêm túc thế này? Tôi lại linh cảm có chuyện gì đó không hay.
Anh ta kể cho tôi nghe về chuyện của Mie. Kể rằng vì sao dạo này chị luôn xanh xao và mệt mỏi. Lý do không gì khác ngoài việc đứa trẻ kia là một ma cà rồng, nó đã khiến chị không thể ăn được bất kỳ thứ gì cả.
- Tôi nói thật, tôi cảm thấy xót xa lắm. Sức khoẻ cô ấy yếu như vậy. Liệu có thể cầm cự được bao lâu?
Câu nói của Yul cứ quẩn quanh trong đầu tôi. Đúng. Chị chỉ là một con người bình thường, việc này thực sự rất khó khăn.
- Em và Yul nói gì với nhau vậy? Sao trông mặt mày ủ rũ thế kia?
- Chị... Hay chúng ta bỏ đứa bé này nha?
Mie tròn mắt nhìn tôi, rồi cười thành tiếng:
- Em đừng đùa vậy chứ, không vui tí nào đâu!

- Không đùa! Em nói thật, mình bỏ đứa bé này đi. - Tôi nghiêm túc nói thật rõ ràng lần nữa.
- Sao em nhẫn tâm thế? Nó cũng là con của em mà. - Chị đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Đừng khóc mà chị! Chị biết đấy, nó là một ma cà rồng. Cơ thể chị sẽ bị nó rút dần rút mòn sức lực mất thôi.
- Mặc kệ! Đứa bé là con của chị, chị không cho phép ai động đến. Em không thương nó thì thôi, chị sẽ chăm sóc một mình!
- Chị nghĩ đi đâu vậy? Sao em lại không thương con mình được chứ? Nhưng em sẽ không thể nào chịu nổi nếu như mất chị đâu!
- Sẽ không có chuyện chị từ bỏ đứa bé này. Em đi ra ngoài đi! - Chị ném chiếc gối về phía tôi, hét lớn.
- Chị chỉ muốn làm theo ý của mình, có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của em chưa?
Tôi bỏ chạy ra ngoài. Vừa nhận ra bản thân đã sai khi to tiếng với Mie. Chắc chị ấy buồn lắm. Không biết chị có còn khóc không nữa. Tôi thật tồi tệ mà. Luôn khiến chị phải đau khổ như thế. Bây giờ tôi phải làm sao mới tốt đây?


Bình Luận (0)
Comment